Chương 182 - Quỷ Vật Vẫn Còn
Bên trong không hề là cảnh tro bụi đày đất, phòng ở không một bóng người như vừa nãy, mà là một gian nhà ở vừa sạch sẽ lại vừa âm u, ở cuối nhà, có một nữ tử mặc một bộ trang phục màu xanh trời, đang ngồi đưa lưng về phía hắn ta, nhìn vào gương chải đầu.
Nàng chải rất chậm, rất chậm…
"Soạt soạt soạt..."
Tròng mắt Lâm Đức trừng to ra, sửng sốt nhìn. Hắn ta dường như đã quên mất chuyện phải chạy ngay đi, nửa người bên dưới như bị rót chì vào, không thể động đậy được.
Nữ nhân từng chút từng chút quay đầu lại, trên mặt nàng ta đã hư thối, mủ dịch chảy xuôi xuống nhỏ giọt trên mặt đất.
"Quan nhân, ngươi đã đến rồi, ha ha…"
Tiếng cười quỷ dị vang vọng bên tai hắn ta.
"Quỷ..."
Lâm Đức quay đầu chạy vội, vừa mới đi ra đã đâm sầm vào phía trước, hắn ta ngẩng đầu lên nhìn, là một người thân thể cường tráng đang che ở trước mặt hắn ta.
Đúng là Tô An Lâm.
Tô An Lâm nhíu mày nói:
"Đạo trưởng, xem ra ngươi đã gặp quỷ rồi."
Hắn nhìn thoáng qua bên trong phòng, ở trước bàn trang điểm ở tận bên trong cùng, tuy rằng thoạt nhìn thì không có một bóng người, nhưng lại có một thanh máu đang tỏa sáng lấp lánh
"Thi quỷ.
Thanh máu: 189/189”
"A..."
Lâm Đức sửng sốt, lập tức phản ứng lại, vội nói:
"Quỷ, quỷ đã bị ta giải quyết rồi."
"Giải quyết rồi?"
Tô An Lâm nhíu mắt lại, không biết vì sao, Lâm Đức lại cảm giác được một cổ nguy hiểm phát ra từ trên người Tô An Lâm.
"Đạo trưởng, thật sự đã giải quyết xong con quỷ kia rồi?"
Phương Vinh kích động đi vào nhà.
Lâm Đức vội tránh khỏi Tô An Lâm:
"Đúng thế, Phương lão gia, giải quyết xong rồi, chúng ta đi ra ngoài trước lại nói...Ai nha..."
Nói còn chưa dứt lời, Lâm Đức lại cảm thấy có người nắm lấy cổ hắn ta, nhấc cả người hắn ta lên.
"Tô An Lâm, ngươi làm cái gì?"
Phương Vinh kinh hãi:
"Mau buông tay ra, đây chính là đạo trưởng đấy."
"Sư huynh, ngươi…"
Phương Sĩ Lễ cũng sửng sốt.
Tô An Lâm đứng trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, không chút để ý mà nói:
"Đạo trưởng nói, đã giải quyết xong quỷ rồi, có điều cứ đi vội như vậy làm gì? Chẳng lẽ đã làm chuyện gì trái với lương tâm? Không sao, nếu ngươi nói đã giải quyết xong con quỷ rồi, vậy cứ ở lại trong phòng thêm một chút nữa đi."
"Đừng mà...."
Lâm Đức gần như là hét lên, giọng nói tràn đầy hoảng sợ.
"A..."
Giây tiếp theo, Lâm Đức giống như là con gà trống bị Tô An Lâm bóp chặt cổ họng, ném vào trong phòng.
Cảnh tượng trước mặt Lâm Đức lại thay đổi, hơi thở âm lãnh bên trong căn phòng nhỏ sạch sẽ kia gần như bao phủ khắp người hắn ta. Hắn ta vừa nhấc đầu lên, chỉ thấy khuôn mặt người hư thối đã gần trong gang tấc, cùng lúc đó, trên cổ hắn ta giống như là bị thứ gì đó quấn lấy, làm cho hắn ta bị treo lên.
"Ô..ô..ô…"
Ngoài phòng, tất cả mọi người sợ ngây người, cũng không biết là có chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết sau khi Lâm Đức bị ném vào trong phòng, cửa phòng đột nhiên đóng lại.
"Con quỷ vât kia vẫn còn bên trong!"
Tô An Lâm rút đao ra, chém về phía cửa lớn trước mặt.
"Oanh!"
Cửa lớn rách nát, ngay cả Lâm Đức đứng ở sa cửa cũng bị chém thành hai nửa, rơi xuống trên mặt đất, lục phủ ngũ tạng hòa lẫn với máu chảy đầy đất.
Mà ở tên cửa có một nữ nhân đang bò lên trên vách tường, cả người vặn vẹo, nhìn thẳng về phía Tô An Lâm.
Khuôn mặt của nữ quỷ hư thối, tóc dài bay bay, khóe miệng hình như đang cười, là một nụ cười cực quỷ dị.
…
“Yêu quái!”
Trong mắt Tô An Lâm nổi lên lãnh ý. Dương lực đang chạy điên cuồng trong cơ thể. Sau khi thấy thanh mấu của âm vật, hắn quyết định gặp nhau một lúc. Mặt khác, hai đạo sĩ trước đó nói rằng dương lực của hắn đã rất mạnh, vì vậy hắn sẽ thử.
“Hừ!”
Đột nhiên, một luồng hơi lạnh lẽo lan tỏa trong phòng.
Khi Tô An Lâm quay đầu lại, hắn thấy cảnh vật xung quanh dường như đã thay đổi. Cái sân lộn xộn ban đầu đã biến mất, thay vào đó là một cái sân tối tăm và ẩm ướt đầy mạng nhện. Hắn là người duy nhất còn lại trong cái sân trống trải.
"Huhu...haha..."
"Haha..."
Tiếng cười âm trầm quỷ dị và ma quái vang vọng.
Tô An Lâm vung đao và nhìn bốn phía. Xung quanh căn bản không có bất kỳ thanh máu nào, như vậy thì...
Hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, thanh máu quả nhiên ở đó.
Nhưng nữ quỷ không biết rằng hắn đã thấy, lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn.
Một đôi tay đen khô héo chậm rãi duỗi ra, trên đó có một sợi dây thừng đã sờn, đang cố gắng bóp cổ Tô An Lâm.
"Cút!"
Tô An Lâm gầm lên, dương khí từ trong cơ thể phun ra như hơi nước.
Xoạt...
Trong giây lát, toàn bộ mạch máu và cơ bắp hết thảy bành trướng, lớp y phục bên ngoài nổ tung, để lộ ra nửa thân trên rắn chắc. Toàn thân dường như cũng bành trướng hơn, cao lớn cường tráng. Đặc biệt là ở phía sau lưng, dần dần hiện ra một bộ mặt dữ tợn.
"Ầm!"
Đao lớn hung hăng vung lên, như chém vào đá, khiến cánh tay hắn run lên. Nữ quỷ hét lên một tiếng, tạo ra âm thanh đinh tai nhức óc lúc trước, lao về phía ngôi nhà phía sau nó.