Từ Nhìn Thấy Thanh Máu Bắt Đầu Vô Địch

Chương 188 - Đừng Giết Ta

Chương 188 - Đừng Giết Ta


Tô An Lâm cười nhạt:
“Ta vốn không rảnh để đối phó với các ngươi, nhưng nếu đã gặp..."
Vụt!
Hai chân Tô An Lâm đạp một cái, từ trên ngựa nhảy xuống. Một thanh đại đao trong nháy mắt rút ra, phóng thẳng về phía trước.
Phốc!
Đại đao như tia chớp đâm vào ngực Phí Lục Lang. Máu tươi bắn tung tóe, bắn vào mặt Vương San. Nàng vội lau mặt, mùi tanh nồng nặc, nàng sửng sốt:
“Máu...máu...Lục Lang......”
Thật sự quá nhanh, những người khác đều không kịp phản ứng, Phí Lục Lang cũng đã bị giết chết.
“Ngươi…ngươi......”
Lão gia của nhà họ Phí, Phí Anh Thạch trong lòng hoảng hốt:
“Lục Lang!!!”
Hắn gần như dùng hết sức lực, hét to:
“Giết...Giết Tô An Lâm, ai lấy được đầu của hắn, thưởng cho năm ngàn!”
“Không ngờ đầu ta lại đáng giá như vậy.”
Tô An Lâm cười lạnh.
Phí gia năm lần bảy lượt đối phó hắn, đã như vậy, hắn nhất định phải giải quyết xong ân oán này. Dù sao...Hắn nhìn về phía một đám hộ vệ Phí gia vây quanh mình đánh bốn phía, ‘Dù sao, nơi này không có chỗ cho ta ở’.

“Giết!”
Tô An Lâm thấp giọng quát một tiếng, siết chặt hai nắm đấm, chém giết nhóm hộ vệ.
“Soạt!”
“Bốp bốp…ầm ầm!!”
Từng tiếng vang trầm đục truyền đến, thoáng chốc giữa nhóm người như có vô số quả dưa hấu nổ tung. Trong chớp mắt sương máu bùng nổ, vụn xương văng tung tóe, dưới đất và trong không khí đều là máu. Đám hộ vệ này quá yếu ngay cả một chiêu cũng không đỡ nổi, chạm vào chết ngay. Mỗi một quyền mỗi một chiêu của Tô An Lm như thể bao bọc sức mạnh ngàn cân, nháy mắt nhóm hộ vệ không chết cũng bị thương. Phí Anh Thạch biến sắc, vội vàng nhìn về phía Vương gia và Tôn gia:
“Vương thiếu Tôn thiếu, xin hãy giúp đỡ!”
Vương San muốn dặn dò lại bị Vương Bình Thủy kéo qua.
“Ca!”
Vương Bình Thủy lạnh lùng nói:
“Đây là chuyện của các ngươi, Vương gia ta sẽ không nhúng tay.”
Thực lực của Tô An Lâm khiến hắn chấn động, lúc này chỉ có kẻ ngốc mới tự tìm xui xẻo. Càng không cần nói đến Tôn Tài, hắn đã sớm đưa người lui về sau.
“Tô huynh đệ cũng là bằng hữu của ta, chuyện của các ngươi ta rất khó xen vào.”
Tôn Tài nói rất dứt khoát lại còn móc nối quan hệ với Tô An Lâm. Trên thực tế, ba nhà này vốn định cùng nhau rời đi có gì trên đường cũng tiện chăm sóc nhau. Nhất là Vương San với Phí lục lang còn có tình ý với nhau, hai nhà sắp trở thành thông gia. Nhưng bây giờ Phí gia đắc tội Tô An Lâm, Phí lục lang sẽ chết thảm, trong tình huống này người thông minh tất nhiên sẽ không đắc tội với Tô An Lâm.
“Các ngươi...”
Phí Anh Thạch tức đến độ nghiên răng nghiến lợi. May mà lúc này trong trạch viện có năm hán tử bước qua. Dẫn đầu là đội trưởng đội hộ vệ của Phí gia, ánh mắt hắn lạnh lùng, chộp vào bên hông, trong tay đã có thêm dao găm màu đen, xông qua muốn đâm vào bụng Tô An Lâm.
“Giết hắn!”
Người này thấp giọng quát, mắt thấy dao găm sắp đâm vào eo Tô An Lâm, nhưng ngay sau đó cánh tay thô to của hắn đã bị Tô An Lâm nắm trong tay. Hán tử sửng sốt có chút khó tin. Phải biết xét về thân hình, cơ thể hắn cao lớn hơn nhiều so với Tô An Lâm. Nhưng so sánh về sức lực, hắn hoàn toàn không phải đối thủ của người ta. Ánh mắt Tô An Lâm lạnh nhạt, tay dùng sức bẻ, cánh tay sau lưng gãy ngay lập tức, khớp xương lồi ra từ trong máu thịt.
“A!!!!”
“Bốp!”
Tô An Lâm vung một chưởng như đập một con ruồi, đánh vào thái dương của hán tử. Phần đầu của hắn như trái dưa leo, chia năm xẻ bảy, dịch não đỏ trắng bắn đầy đất. Thấy đội trưởng đã chết, nhóm người phía sau như bị năm ngàn lượng đánh cho choáng váng, tỉnh táo ngay tức khắc. Thế này còn đánh gì nữa?
“Đừng...đừng giết ta!”
“Chạy đi...”
Rất nhiều người quay đầu bỏ chạy. Phí Anh Thạch vừa hoảng hốt vừa phẫn nộ, điên cuồng gào thét không ngớt, đáng tiếc hoàn toàn vô ích. Tô An Lâm không gấp không vội nhấc đao lên, bước về phía Phí Anh Thạch. Trái tim Phí Anh Thạch thắt lại, quay đầu muốn bỏ chạy.
“Giết, giết Tô An Lâm, ta thưởng năm ngàn...”
Tô An Lâm bước vào cùng Phí Anh Thạch, bấy giờ mới biết nơi này là Phí gia. Trên dưới Phí gia có không ít người, rất nhiều người không biết đã xảy ra chuyện gì. Chỉ thấy Tô An Lâm nhấc đại đao dính máu đi tới, vài người vội vàng bước qua dìu Phí Anh Thạch.
“Ngươi là ai, dám ức hiếp cha ta.”
Một tiểu thiếu niên khoảng mười tuổi, lên tiếng với giọng điệu sắc bén. Tô An Lâm hoàn toàn không muốn để ý đến tiểu hài tử. Nhưng không ngờ, tiểu hài tử này vừa bước lên đã chém:
“Ngươi nghĩ ta không dám giết ngươi à, người chết trong tay ta không có một trăm cũng phải chín mươi, đi chết đi.”
Tô An Lâm híp mắt, giờ phút này hắn đã hiểu. Hắn không nên dùng ánh mắt ngày trước để nhìn mấy đứa nhỏ nơi này, đám tiểu hài tử này bị phụ mẫu trưởng bối hun đúc, ai nấy đều độc ác tàn nhẫn. Vừa rồi thế mà hắn lại muốn bỏ qua...
“Bốp!”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất