Từ Nhìn Thấy Thanh Máu Bắt Đầu Vô Địch

Chương 189 - Nữ Nhi

Chương 189 - Nữ Nhi


Tô An Lâm tiến lên tung cước, đá vào bụng tiểu hài tử kia. Tiểu hài tử rõ ràng chưa từng trải qua xã hội hiểm ác, cú đá này khiến hắn nghi ngờ cuộc đời, ngã xuống đất sắc mặt tối đen ngay tức khắc, trực tiếp tắt thở mất mạng. Trên dưới Phí gia phẫn nộ, bởi vì người không giận gần như đã bỏ chạy hết.
“Giết!”
Một vài thuộc hạ trung thành rút đao kiếm, nhào về phía Tô An Lâm. Cùng lúc này, vài cao thủ nhảy lên cũng lao đến chỗ Tô An Lâm.
“Giết hắn, ta muốn nghiền xương hắn thành tro.”
Phí Anh Thạch run giọng hét lên.
“Ta phải báo thù cho đệ đệ!”
Hai đại tiểu thư của Phí gia cũng xông tới. Tô An Lâm nở nụ cười tàn nhẫn:
“Báo thù đúng không, vậy chết hết đi.”
Hắn duỗi hai tay ra, thoáng chốc chộp lấy đầu của hai đại tiểu thư. Đao trong tay hai người đó không ngừng đâm vào người Tô An Lâm, nhưng hoàn toàn vô ích, chỉ có thể rạch ra vài tia lửa nhỏ trên bụng Tô An Lâm.
“A...”
Hai nữ tử hét thảm, ngay sau đó gương mặt vặn vẹo, ngũ quan phun máu. Đầu của các nàng bị tay Tô An Lâm bóp nát.
“Nữ nhi...”
Hai lão phụ nhân hoảng hốt hét lên nhào qua đó.
“Chết!”
Tô An Lâm vung ngang đại đao, lại có hai đầu người bay ra.
“Phu nhân!”
“Tiểu thư!”
Nhóm nha hoàn có chút công phu cũng rút trường kiếm, đồng loạt tấn công Tô An Lâm. Cơ bắp Tô An Lâm bành trướng, y phục bên trên hoàn toàn nổ tung.
“Ầm..ầm..ầm...”
Sóng nhiệt khủng khiếp thổi tung xung quanh nhóm người, lập tức như máy ủi đất, đánh giết về nơi tập trung đông người nhất.
“Bùm..bùm..bùm..bùm...”
“Rắc rắc..phập phập..rắc rắc..aa...”
Tiếng hét thảm vang lên khắp nơi, từng thi thể ngã xuống với tư thế vặn vẹo. Xung quanh đình viện rộng lớn đều là xác chết không toàn vẹn. Không chỉ là hộ vệ nam, nhóm nha hoàn và nữ quyến Phí gia cũng không may mắn tránh khỏi, lần lượt chết thảm, thi thể vặn vẹo, xương cốt gồ lên, nước tủy cũng chảy đầy đất.
“Ngàn thủ quyền! Ta liều với ngươi!”
Đột nhiên Phí Anh Thạch dùng hết sức lực toàn thân, tấn công về phía Tô An Lâm. Hắn vung mạnh hai quyền, trước người cũng hiện lên luồng sóng khí. Luồng sóng khí này dần dần hóa thành mấy chục nắm đấm lớn nhỏ khác nhau, mắt thấy sắp nổ tung trước mặt Tô An Lâm. Tô An Lâm khẽ “ơ” một tiếng, thầm nghĩ chiêu này cũng khá hiếm lạ.
“Công pháp là đồ tốt, đáng tiếc không dùng như ngươi đâu.”
Tô An Lâm mói một câu, duỗi tay bắt lấy vô số nắm đấm kia. Vừa chộp đã nắm được gương mặt của Phí Anh Thạch, mạnh mẽ bóp một cái, thiên linh cái bị kéo ra.
“Phụt!”
Ánh mắt Phí Anh Thạch nghiêm nghị, mặt mũi đầy máu ngã xuống đất.
“A…”
Giờ phút này, tất cả mọi người đều vô cùng hoảng hốt, bỏ chạy với nét mặt tái nhợt. Tô An Lâm nhìn những người vừa bao vây tấn công hắn ban nãy, cười một tiếng dữ tợn, tiếp tục chém giết. Hắn đã giết nhiều người của Phí gia như vậy, để tránh phiền phức chỉ đành diệt cỏ tận gốc thôi.
“Đây là do các ngươi ép ta!”
Ầm ầm ầm…Hắn liên tục vung hai nắm đấm, lại giết vài nam nữ của Phí gia chết thảm tại chỗ. Bất tri bất giác, bên cạnh hắn đã không còn ai, chỉ sót lại một đống thi thể hình người.
“Phù…”
Làn gió nhẹ thổi đến, Tô An Lâm thở dài một hơi:
“Cũng gần xong rồi!”
Hắn rút thanh đao dưới đất lên, nhìn thoáng qua, khẽ cau mày. Vừa rồi hắn liên tục tấn công, thanh đao tốt này đã xuất hiện ba vết nứt.
“Lại phải đổi đao nữa rồi.”
Hắn cất đao vào vỏ, múc một gáo nước giếng rửa mặt. Đáng tiếc, y phục toàn là máu, giờ hắn cũng không rảnh để thay đồ, cứ vậy bước ra ngoài. Người của Tôn gia và Vương gia ở ngoài cửa đang muốn bỏ chạy, thấy Tô An Lâm bước ra, họ đều hoảng hốt.
“Tô...Tô huynh!”
Tô Tài nuốt nước bọt:
“Phí gia họ...”
“Gần như đều bị ta giết.”
Tô An Lâm nói xong, đi về phía Vương Bình Thủy. Vương Bình Thủy biến sắc, lập tức ăn nói khép nép:
“Chuyện Phí gia đối phó ngươi không liên quan đến chúng ta.”
“Vậy sao, nhưng muội muội ngươi vừa nói năng lỗ mãng, còn muốn đối phó ta.”
Tô An Lâm tiếp tục bước đến, người Vương gia như lâm đại địch. Vương San sợ hãi lùi ra sau, nhưng còn chưa được mấy bước, thân hình Tô An Lâm đột nhiên lóe lên đi đến trước mặt nàng.
“Bốp!”
Hắn tát mạnh lên mặt nàng.
“A!”
Cả người Vương San bị hất văng ra ngoài, mấy chiếc răng rơi rụng rớt xuống đất.
“Huhuhu...”
Vương San phẫn nộ thở hổn hển, che mặt không nói nên lời. Vương Bình Thủy tức giận nhưng không dám lên tiếng, ngược lại nở nụ cười:
“Tạ Tô huynh thay ta dạy dỗ muội muội.”
“Ngươi không giận sao?”
Tô An Lâm nhìn hắn, hơi bất ngờ. Đám con cháu đại gia tộc này, trước đây đều giả vờ giả vịt không coi hắn ra gì. Nhất là Vương San, nghe Từ Kim Niên nhắc đến, nữ nhân này chẳng phải người tốt gì, tâm địa rắn rết. Vương Bình Thủy lắc đầu như trống bỏi:
“Không giận, muội muội ta...nên bị đánh, đánh hay lắm.”
Tôn Tài phía sau vội bảo:
“Tô huynh, người Phí gia đã chết, nếu ngươi có hứng thú với tài vật và bí tịch võ công của họ, chúng ta đưa ngươi đi lấy nhé?”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất