Chương 209 - Âm Tông
Tôn Tiểu Đao đưa bọc hành lý sang:
"Bên trong có một ít bạc vụn, ta cũng không có nhiều lắm..."
"Tôn đại ca, ngươi quá khách khí..."
"Ngươi đã cứu mạng ta, làm như vậy là đương nhiên."
Tôn Tiểu Đao vỗ ngực cười nói:
"Nếu không phải ngươi, ta đã sớm chết trong tay Yêu Phong Tử rồi!"
"Thật không dám giấu giếm ngươi, trước kia ta gặp được một ngươi đoán mệnh, đã nói rằng năm nay ta có thể gặp được một quý nhân, sẽ cứu mạng ta ít nhất hai lần, ngươi đã cứu mạng ta một lần rồi, có khi còn phải cứu ta thêm một lần nữa đấy."
Tô An Lâm cười nói:
"Còn có cả đoán mệnh nữa."
"Đương nhiên, không ít người tìm hắn để xem, đoán rất chuẩn."
Tô An Lâm nghĩ nghĩ, gật đầu:
"Vậy ta lại nói cho ngươi biết một chuyện, thành trì này không thể ở lâu thêm nữa, người của Âm Tông đang tới tồi, nếu ở lại trong thành sẽ vô cùng nguy hiểm, ngươi mau đi nói với Thanh hộ vệ và Hổ hộ vệ một tiếng, bảo bọn họ nhanh chóng rút quân."
Tôn Tiểu Đao kinh ngạc một phen:
"m Tông... Ta lập tức đi nói cho bọn họ biết."
"Được, sau khi trở về, nếu nhìn thấy sư phụ ta cùng với người của Đại Lực võ quán, làm phiền ngươi nói với bọn họ một tiếng, ta vẫn ổn."
"Nhất định."
"Được, vật ta đi đây, hẹn sau này gặp lại."
Tô An Lâm ôm quyền, đeo bọc hành lý lên vai, nhảy lên lưng ngựa phóng đi:
"Giá..."
Ngựa phi nước kiệu trong ánh nắng chiều.
Đi xa hàng trăm mét, Tô An Lâm mới quay đầu lại nhìn trấn Hoàng Kê đang chìm trong ánh hoàng hôn, trong lòng cảm khái.
Trấn Hoàng Kê, tạm biệt!
Sư phụ, sư nương, sư tỷ, các ngươi chắc hẳn đều không có việc gì đúng không?
Hối hận cũng không thể, mọi người bảo trọng!
…
"Giá..giá..giá..."
Một con tuấn mã màu lông nâu đen bóng mượt đang phi đi trong bóng đêm.
Sau khi rời khỏi trấn Hoàng Kê một đoạn, đường đi rõ ràng đã trở nên an toàn hơn rất nhiều, trong bóng đêm đã không còn thấy thanh máu của Yêu Phong Tử và Quỷ Thi nữa.
Tô An Lâm nhanh chóng tiến vào thôn của Ngưu Tuệ Hồng, tốc độ cưỡi ngựa cũng chậm lại, hắn xoa xoa cái bụng đói đã kêu vang, lấy nước ấm từ trong bọc hành lý ra uống một ngụm, lại lấy một miếng thịt khô ra ăn.
Tôn Tiểu Đao rất khách khí, lúc hắn sắp đi con nhét năm miếng thịt khô to bằng cuốn sách vào trong bọc hành lý cho hắn, còn có một ít bánh nướng. Thoạt nhìn không nhiều đồ ăn lắm, nhưng mà chỗ thịt này đều là thịt thú, giá trị khá cao.
"Có lòng rồi."
Tô An Lâm gặm thịt, thầm cảm thấy trên đời này vẫn còn nhiều người tốt lắm.
Thịt khô hơi bã, hương vị cũng chẳng ra gì, nhưng sau khi hắn ăn xong, thân thể suy yếu cũng trở nên ấm áp hơn một chút, sức lực cũng đã khôi phục lại. Chỉ có điều bất đắc dĩ nhất là thanh máu vẫn còn đang tuột xuống, từ trấn Hoàng Kê đi tới nơi này, hắn đã bị tuột 5 điểm máu.
Tô An Lâm thả chậm tốc độ cưỡi ngựa lại, sau đó nhấn mở thanh Bạn Tốt.
"Trạng thái lúc này của Tô Ngọc Ngọc: Đang đào đất..."
"Trạng thái lúc này của Ngưu Tuệ Hồng: Đang đào đất..."
"Trạng thái lúc này của Hồng Vũ: Đang đào đất..."
Sắc mặt Tô An Lâm có chút cổ quái. Tình huống gì thế này, sao một đám người đều đang đi đào đất vậy?
Thật ra, ba người này suốt hôm nay đều đang đào đất.
Thôn của Ngưu Tuệ Hồng khá lớn, hình dạng giống hình chữ nhật.
Đã trễ như thế này, đáng lẽ ra rất nhiều nhà đã đi ngủ rồi. Nhưng mà không phải thế, không ít nhà trong thôn vẫn còn đang lập lòe ánh đèn trong phòng, loáng thoáng còn nghe thấy tiếng đào đất phát ra từ mỗi nhà.
"Hôm nay đào nhiều như vậy là được, nghỉ ngơi trong chốc lát đi, ngày mai lại tiếp tục đào."
"Nghỉ ngơi cái gì chứ, mau đào xong sớm một chút, đến lúc đó Yêu Phong Tử đến cũng không sợ, chúng ta trốn trong hầm."
Nghe thấy âm thanh theo gió thổi tới, Tô An Lâm cứng họng lại. Chẳng trách người người nhà nhà đều đang đào đất."
Tô An Lâm đi đến nhà của Ngưu Tuệ Hồng, gõ gõ cửa.
"Thùng thùng, thịch thịch thịch, thùng thùng."
Tiếng đập cửa hai nhỏ một lớn, đây là ám hiệu mà hắn và Ngưu Tuệ Hồng đã bàn trước với nhau.
"Là sư huynh tới."
Giọng nói của Ngưu Tuệ Hồng truyền đến.
"Ta đi mở cửa."
Tô Ngọc Ngọc đi ra mở cửa, nhìn thấy Tô An Lâm, vành mắt không nhịn được mà đỏ lên.
"Nhị ca, ngươi không có việc gì... Làm ta lo lắng muốn chết."
"Ừ, mấy ngày nay gặp phải chút chuyện."
Tô An Lâm dắt ngựa đi vào trong nhà, nói:
"Các ngươi đang đào đất?"
"Sư huynh, gần đây Yêu Phong Tử cứ làm loạn ở bên ngoài, rất nhiều nhà đều đi đào hầm, như vậy an toàn hơn."
Ngưu Tuệ Hồng giải thích.
"Thu thập một chút, ngày mai chúng ta rời khỏi nơi này."
"Ngày mai đi luôn sao?"
Ngưu Tuệ Hồng sửng sốt.
"Ừ, nơi này không thể ở lại lâu thêm được nữa."
Tô An Lâm nhìn Ngưu Tuệ Hồng:
"Ngươi thì sao? Có tính toán gì không? Nếu muốn chạy trốn, có thể đi cùng..."
Ngưu Tuệ Hồng nhìn phòng nhỏ, có chút không nỡ, thở dài:
"Mấy ngày nay, những tên tiểu đệ của ta đã chết hết, nghe nói là ở trong thành, chết trong tay Yêu Phong Tử, ở chỗ này ta cũng không còn người thân nữa..."
"Ngưu tỷ, hiện tại chúng ta chính là người thân của tỷ."
Tô Ngọc Ngọc nói.