Từ Nhìn Thấy Thanh Máu Bắt Đầu Vô Địch

Chương 210 - Đây Chính Là Cuộc Sống

Chương 210 - Đây Chính Là Cuộc Sống


Ngưu Tuệ Hồng gật đầu thật mạnh:
"Sư huynh, ta đi cùng với các ngươi thôi."
"Được, vậy chúng ta lắp xe ngựa trước đã."
Mấy ngày hôm trước, Tô An Lâm đã sớm đưa xe ngựa trong nhà đến nơi này, hiện tại chỉ cần buộc lên thân con ngựa nữa là xong.
Ngưu Tuệ Hồng và Tô Ngọc Ngọc cũng bắt tay vào thu dọn, mấy ngày nay hai người bọn họ cũng không ngồi nhà rỗi, gom góp không ít gạo, cá khô và thịt khô vào trong nhà, hiện tại mấy thứ đồ vật đó vẫn đang để trong rương, có thể trực tiếp khuân vác lên xe ngựa.
Sau khi bọn họ bận việc xong đã là nửa đêm.
Tô An Lâm cảm giác được thân thể càng ngày càng suy yếu, độc tố vẫn đang còn trong cơ thể hắn. Đương nhiên, hiện tại hắn có thể thêm điểm, như vậy sức lực sẽ khôi phục lại trong nháy mắt, nhưng mà làm vậy chỉ là trị ngọn không trị được gốc.
"Sư huynh, trạng thái của ngươi thoạt nhìn không được tốt lắm?"
Nhìn Tô An Lâm ngồi trong phòng xoa vết máu ở khóe miệng, Ngưu Tuệ Hồng lo lắng hỏi.
"Lúc trước ta bị trúng độc, có chút phiền toái nhỏ."
Tô An Lâm thở dài.
"A, vậy có bị nặng lắm không?"
Tô Ngọc Ngọc khẩn trương đi vào trong nhà.
"Không sao cả, chúng ta rời khỏi chỗ này trước rồi nói sau."
Trong lòng Tô An Lâm cũng cảm thấy bất đắc dĩ, vốn dĩ hắn cũng cho rằng có thể dựa vào Tiên Kinh để trị liệu, nhưng mà Tiên Kinh mới trị được một nửa đã tiêu tốn hết năng lượng rồi lâm vào ngủ say.
Như vậy thật đau đầu.
Hiện tại hắn có hai con đường, một là rời khỏi nơi này, tìm chỗ nào đó có hiệu thuốc để chữa trị. Nhưng mà biện pháp này không thể chắc chắn được, bởi vì độc của Âm Tông rất phiền toái, chỉ sợ bên ngoài không có nhiều người có thể giải được. Mà một biện pháp khác là, nghĩ cách để đánh thức Tiên Kinh, để nó tiếp tục trị liệu.
Hiện tại chuyện hắn cần làm là tìm xem thứ năng lượng mà Tiên Kinh yêu cầu rốt cuộc là thứ gì?
"Là thiên tài địa bảo? Hay là cái gì khác?"
Tô An Lâm lắc đầu, suy nghĩ có chút nhức óc, cho nên hắn không thèm nghĩ nữa. Dù sao vẫn còn có 5 điểm thuộc tính, một khi gặp được nguy cơ hắn sẽ thêm điểm để khôi phục khí huyết, xử lý kẻ địch trước.
"Ta vẫn có quá ít át chủ bài."
Hắn nhớ lại hai tên cao thủ Mã Bạch Y cùng Mã Đan Trân ở trong mộ địa, át chủ bài của bọn họ một con nối tiếp một con, làm người khó lòng phòng bị.
"Về sau phải noi theo tấm gương của bọn họ để học tập."
Sau khi hàn huyên vài câu, ba người trở về phòng nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng Tô An Lâm đã rời giường rửa mặt.
Trong lúc chờ đợi Tô Ngọc Ngọc làm xong bánh nướng lớn, Tô An Lâm nhìn thoáng qua thanh máu.
"Thanh máu: 59"
Khóe miệng hắn run rẩy, mới chỉ qua một đêm mà thanh máu còn có bằng này.
"Loại độc này đúng là không đơn giản."
Sau khi ăn uống no đủ, ba người lên đường.
Tô An Lâm nắm ngựa đi ra ngoài, đặt nỏ ở một bên. Hiện tại hắn đã không còn vũ khí, thanh cửu hoàn đại đao đã bị đánh gãy ở trong mộ địa, chỉ còn lại cái nỏ này.
Trong tay Ngưu Tuệ Hồng có một thanh khảm đao, nàng cầm đao, khóa cửa nhà lại.
"Ai, không thể tưởng tượng được Ngưu Tuệ Hồng ta cũng có ngày muốn rời khỏi nơi này."
Ngưu Tuệ Hồng đột nhiên cười:
"Khi còn nhỏ vẫn luôn muốn thoát khỏi nơi này, đến lúc trưởng thành rồi lại đột nhiên luyến tiếc."
"Đây là cuộc sống."
Tô An Lâm nói.
"Cuộc sống sao."
Ngưu Tuệ Hồng cười ha ha:
"Ngưu Tuệ Hồng ta, xem ra nhất định phải trở thành một hiệp khách rồi."
Tô Ngọc Ngọc cảm khái nói:
"Đúng là đời người không biết trước được chuyện gì..."
Trẻ con học làm cụ già... Tô An Lâm thầm phỉ nhổ một câu trong lòng, nói:
"Chúng ta chỉ tạm thời rời đi thôi, nói không chừng về sau còn trở về nữa."
"Đúng vậy, Ngưu Tuệ Hồng ta hẳn là sẽ trở về đây, các vị hương thân, ta đi đây."
Ngưu Tuệ Hồng nói xong, cùng Tô Ngọc Ngọc đi vào trong xe ngựa.
"Giá!"
Tô An Lâm hô một tiếng, ngựa bắt đầu xuất phát, bánh xe lọc cọc chạy trên đường nhỏ ở nông thôn, cuốn lên cát bụi mù mịt.
"Nhớ kỹ, đối với người ngoài cứ nói chúng ta là dân chạy nạn từ trấn Hoàng Kê, chỉ là thôn dân bình thường, nếu không phải là tình huống bất khả kháng thì không cần dùng vũ lực."
Tô An Lâm nói:
"Thực lực của ta còn chưa khôi phục, nếu như chọc phải chuyện phiền toái không cần thiết thì không xong đâu, biết chưa?"
"Đã biết, ca."
Tô Ngọc Ngọc gật đầu, nhìn cảnh vật bên ngoài xe ngựa.
Còn Ngưu Tuệ Hồng thì moi kẽ chân, sau đó để ngón tay ở ngay dưới mũi ngửi ngửi, một lúc sau Ngưu Tuệ Hồng mới nói:
"Sư huynh, ngươi đang định đi đến chỗ nào?"
"Đi trấn Lăng Dương."
Tô An Lâm cũng không quay đầu lại , đáp.
Tô An Lâm đã sớm nghĩ đến chuyện này, người của 4 đều đang ở trấn Lăng Dương, hiện tại bọn họ qua đó cũng có thể chiếu cố lẫn nhau.
Chỉ là sau khi đi một ngày đường, Tô An Lâm nhíu mày lại, nhiều ngày nay có mưa to, cho nên cây cầu dẫn đến trấn Lăng Dương đã bị hủy hoại.
"Xem ra chỉ có thể đi đường vòng thôi."


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất