Chương 211 - Tin Vui
Tô An Lâm bất đắc dĩ nói, cũng may lần này bọn họ mang theo không ít lương khô, có đi thêm mười ngày nữa cũng không thành vấn đề.
Sau khi đi đường một ngày một đêm, rốt cuộc bọn họ cũng đã đi đến một cái chợ lớn ở gần đường đi.
Tô An Lâm đi hỏi thăm một chút, mới biết được bởi vì cầu dẫn đến trấn Lăng Dương đã bị nước cuốn trôi, cho nên các thương nhân muốn đi trấn Lăng Dương cũng chỉ có thể đi đường vòng, mà đường vòng tất nhiên sẽ đi qua nơi này.
Bởi vậy, cái chợ này vốn dĩ cũng không phải là chợ lớn, hiện tại tại chứa đầy người.
Có người làm ăn buôn bán, có kiệu phu, ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy tốp năm tốp ba võ giả đeo đao kiếm đi qua. Đại đa số những người này đều mang đầy hành lý, vội vàng đi tới, hâu như không có ngoại lệ, bọn họ đều đi về phía hai địa phương là Tuyền Châu hoặc trấn Lăng Dương.
Hiện tại, những thành trấn nhỏ ở chỗ này đều có Yêu Phong Tử làm loạn, người có khả năng đều chạy ra bên ngoài hết rồi.
Tô An Lâm hỏi thăm đường một chút, sau đó trở lại xe ngựa.
Mấy ngày nay, hắn vẫn luôn vận chuyển nội lực để áp chế độc tố trong cơ thể, cho nên thương thế do độc tố gây ra cũng đã ổn định lại, thanh máu trên cơ bản đã không còn tuột xuống, dường như đã rơi vào trạng thái cân bằng.
Tuy rằng không còn gì đáng ngại, nhưng không có lúc nào là hắn không phải vận chuyển nội lực để áp chế độc tố, giống như là một người vẫn luôn phải khiêng gánh nặng trên vai, làm cho Tô An Lâm cảm giác có chút không thể thở nổi, sắc mặt hơi trắng bệch, bước chân phù phiếm. Hiện tại nhìn hắn giống như là một người bị bệnh nặng vậy.
"Ca, nước đây."
Tô Ngọc Ngọc đưa nước qua, lo lắng nói:
"Ca, sắc mặt của ngươi hình như không được khỏe cho lắm."
Tô An Lâm nhận lấy chén nước, uống ùng ục một hớp lớn, xua tay nói:
"Không có việc gì, tuy rằng độc tố vẫn còn trong cơ thể, nhưng đã khá hơn nhiều rồi."
Hiện tại trạng thái của hắn thoạt nhìn không được tốt cho lắm, cũng không có nghĩa là hắn không có sức lực gì, chỉ có thể nói, hiện tại hắn không thể kéo dài lâu được thôi.
Giống như là trong thân thể hắn có mười phần nội khí, đã phải dùng năm phần để đi áp chế độc tố, phòng ngừa độc tràn lan ra. Cho nên kết quả là nếu như hắn đánh nhau, vốn dĩ có thể kiên trì được hai canh giờ, nhưng hiện tại khả năng chỉ có thể kiên trì một canh giờ, thậm chí chỉ có nửa canh giờ.
Cho nên hiện tại Tô An Lâm rất ít thể hiện võ lực, tận lực lấy đức phục người, dĩ hòa vi quý, giống như là vừa nãy có hai tên võ giả phun nước miếng về phía hắn, Tô An Lâm cũng làm như không nhìn thấy. Cái này gọi là điệu thấp.
"Hồng hộc..."
Ngưu Tuệ Hồng chạy xồng xộc đến đây, vẻ mặt tràn đầy vui mừng:
"Sư huynh, Ngọc Ngọc..."
"Hồng tỷ, ngươi vui mừng như vậy làm gì?"
Tô Ngọc Ngọc xuống xe ngựa, tò mò hỏi.
"Nghe này, đợt lát nữa có một đội ngũ ở đằng trước muốn xuất phát, chúng ta cùng đi theo bọn họ, như vậy thì không cần sợ thổ phỉ nữa."
Gầy đây ở vùng xung quanh xuất hiện không ít thổ phỉ, cho nên rất nhiều đội ngũ cũng bắt đầu kết bạn mà đi.
Tô An Lâm bọn họ chở ở chỗ này, là vì muốn đợi một đội ngũ lớn để cùng nhau xuất phát.
"Bọn họ đi đến chỗ nào?"
Tô An Lâm hỏi.
"Cũng đi đến trấn Lăng Dương."
"Được, vậy đi cùng đi."
Tô An Lâm vội vàng điều khiển xe ngựa đi đến bên cạnh đội ngũ, hắn lấy bạc trong túi tiền ra để tính toán, bọn họ vừa mới mua sắm lương khô cùng với ít thịt, tiêu không ít tiền.
"Ai, lại phải đi viết biên lai vay tiền thôi."
Đã ăn chơi tiêu xài phung phí quen rồi, đột nhiên không có bạc, đúng là không quen chút nào.
"Ca, ta có bạc này."
Nhìn thấy bộ dạng phiền muộn của Tô An Lâm, Tô Ngọc Ngọc vội vàng lấy túi tiền của mình ra:
"Trước kia ngươi đưa cho ta mấy trăm lượng bạc để tiêu vặt, ta không dùng hết nên cất lại."
Vẫn là muội muội ngoan nhất. Hắn cầm lấy túi tiền, đếm đếm sơ qua, túi tiền có hơn một trăm lượng bạc.
"Này, có ai có sức lực lớn đến trợ giúp một cái, xe ngựa nhà chúng ta bị hãm vào mương, hỗ trợ sẽ được hai lượng bạc này."
…
Nghe thấy tiếng la, Tô An Lâm đứng trên xe ngựa, nhìn qua đó từ xa. Thì ra là xe ngựa của một gia đình giàu có bị kẹt trong rãnh. Gia đình giàu có kia cũng có không ít hộ vệ, khoảng hơn ba mươi người. Vừa nhìn đã biết là nhà giàu ở nơi nào đó, vài võ sư oai phong ngời ngời đeo đại đao bên hông, ánh mắt liếc nhìn xung quanh như mắt ưng. Xung quanh xe ngựa bị kẹt dưới rãnh có khoảng hơi mười người đang ra sức đẩy, phía trước còn có một con ngựa đang kéo. Nhưng đồ trên xe ngựa quá nhiều, họ hoàn toàn không đẩy nổi, hết cách người nhà này đành phải gọi người đến giúp đỡ. Tô An Lâm lẩm bẩm:
“Xem ra trên xe ngựa có không ít vàng bạc, đẩy không nổi còn không biết dọn bớt đồ xuống.”