Chương 212 - Lý Tiểu Thư
Đây là tránh để lộ tài sản. Dù thoạt nhìn đội ngũ này đông người, nhưng một khi bị nhắm trúng cũng sẽ rất phiền phức. Ngưu Tuệ Hồng đang gặm bánh lỗ tai dựng đứng, lau vụn bánh trên miệng cười nói:
“Hai lượng này ta lấy chắc rồi, sư huynh, ta đi rồi về.”
“Được, cẩn thận chút.”
Tô An Lâm đánh xe ngựa đi qua đó. Lúc này có không ít võ giả bước qua giúp đỡ, thân hình cường tráng không khác gì Tô An Lâm. Chỉ đáng tiếc thể hình tương đương không có nghĩa sức mạnh cũng lớn.
Như Ngưu Tuệ Hồng, Tô An Lâm tự nhận nếu ở trạng thái cùng cấp bậc với nhau, sức lực của hắn không bằng Ngưu Tuệ Hồng. Vì Ngưu Tuệ Hồng có năng khiếu đặc biệt, nàng có sức mạnh quái lạ.
“Tránh ra hết đi, để ta đẩy.”
Ngưu Tuệ Hồng vừa bước qua đã lanh lảnh nói. Một nam tử cường tráng với làn da đen nhẻm kinh thường bảo:
“Một tiểu nha đầu như ngươi chẳng lẽ còn mạnh hơn đám hán tử bọn ta? Đừng đến đây góp vui nữa, xe ngựa này không đẩy được đâu.”
“Đúng vậy, vẫn nên dọn đồ trên xe ngựa xuống thôi.”
“Đúng đó đúng đó, nặng như vậy, sao đẩy nổi.”
Ai nấy đều la làng, khó chịu vì không lấy được hai lượng. Nhà này không ít hộ vệ, có một nam một nữ đứng ở chính giữa vòng vây. Hai người này khí chất kiêu ngạo đều mặc cẩm y. Bên hông nữ nhân treo bội kiếm, mặc nam trang mạnh mẽ, làn da trắng nõn, gương mặt có vẻ đẹp oai hùng. Nếu chỉ nhìn từ sau lưng sẽ cho rằng đây là một vị công tử. Nam tử bên cạnh tuổi tác trẻ hơn một chút, mặt mày kiêu căng, âm nhu, tay cầm quạt gỗ, người mặc trường bào. Dáng người hắn cao gầy hơn một chút, nhất là năm ngón tay kia, cực kỳ thon dài. Tô An Lâm liếc nhìn nữ tử, thanh máu cao đến 97. Nam tử âm như bên cạnh lại thấp hơn nhiều, chỉ mới 45. Hai người này nhìn Ngưu Tuệ Hồng với vẻ hứng thú, nữ nhân lên tiếng:
“Vị cô nương này ngươi cứ thử xem sao, những người khác trợ giúp cho vị cô nương này.”
“Được, các ngươi đừng xem thường ta, xem sự lợi hại của ta đây.”
Ngưu Tuệ Hồng bật cười, đi ra phía sau xe ngựa. Mấy chục hộ vệ chuẩn bị đẩy, hai người phía trước kéo cương ngựa. Chỉ nghe hai người đằng trước hét lớn:
“Đẩy, đẩy!”
“Một hai, một hai...”
Tất cả mọi người đều ra sức, mặt Ngưu Tuệ Hồng đỏ bừng, mà lúc này bánh xe ngựa nhúc nhích. Nửa bánh xe lún sâu vào bùn lầy vậy mà bị đẩy ra một chút. Tất cả mọi người đều chấn động.
“Haha, nhìn đi, còn ai bảo ta đẩy không nổi nữa không?”
Ngưu Tuệ Hồng kiêu ngạo như gà trống, ngẩng đầu gáy vang.
“Vị cô nương này mạnh quá.”
Nữ tử cẩm y bước qua nói, Ngưu Tuệ Hồng vội vàng ôm quyền:
“Ta tên Ngưu Tuệ Hồng, tiểu thư họ gì?”
“Ta họ Lý, chuyến này các ngươi định đi đâu?”
“Bọn ta đến trấn Lăng Dương.”
“Trùng hợp quá, chúng ta cũng vậy, nếu ngươi không chê có thể đi theo đội ngũ của ta, bao ăn, mỗi ngày hai lượng.”
Sức lực của Ngưu Tuệ Hồng kinh người, khiến nữ tử hứng thú. Nếu Ngưu Tuệ Hồng đi theo, lỡ gặp phải chuyện như vậy sẽ dễ giải quyết hơn. Ngưu Tuệ Hồng nghe thấy có ngân lượng, ánh mắt tỏa sáng:
“Được thì được, nhưng ta còn một muội muội, một sư huynh.”
“Tất nhiên họ cũng có thể đi theo, tiền công ta sẽ phát ba phần.”
Nữ tữ thấy Ngưu Tuệ Hồng đã giỏi như vậy rồi, sư huynh của nàng chắc chắn còn lợi hại hơn nữa. Trên đường đi nghe nói có rất nhiều giặc cướp, còn có xác quỷ và Yêu Phong Tử, nguy cơ khắp nơi. Lúc trước bọn họ đã tổn thất năm người tài, nếu giờ được hai cao thủ gia nhập thì không còn gì tốt hơn nữa. Ai ngờ, Ngưu Tuệ Hồng thẳng thừng lắc đầu:
“Không được không được.”
Nam tử âm nhu bên cạnh không vui:
“Tiểu thư, vừa nãy ngươi nói được, sao bây giờ lại bảo không được? Có phải lo lắng sư huynh ngươi không đồng ý không?”
Ngưu Tuệ Hồng nghiêm túc nói:
“Không phải, sư huynh ta rất tốt, dễ nói chuyện, nhưng ta cảm thấy các ngươi phát lương cho hắn thấp quá.”
Nữ tử cẩm y mỉm cười:
“Ý của ngươi là sư huynh ngươi không chỉ đáng giá tiền như vậy?”
“Đương nhiên, hắn rất lợi hại.”
Cách đó không xa, Tô An Lâm tất nhiên cũng nghe thấy mấy câu này, không khỏi vỗ trán. Ngưu Tuệ Hồng rất biết cách trả giá. Nếu là lúc bình thường hắn cũng sẽ vui vẻ xem cảnh này. Nhưng lần này khi ra ngoài hắn đã từng dặn, phải khiêm tốn khiêm tốn. Nàng thì hay rồi, nói hắn lợi hại biết mấy. Thật sự là...Một lúc sau, vẻ mặt Ngưu Tuệ Hồng vui sướng bước đến:
“Sư huynh, sư huynh, xong rồi.”
Tô An Lâm bất đắc dĩ:
“Nghe thấy rồi.”
“Ngươi nghe thấy thì tốt, ta đang muốn hỏi ý kiến của ngươi, ngân lượng của chúng ta xài cũng tương đối rồi, ba người đều phải ăn thịt luyện công, chi bằng chúng ta đi chung với họ? Bọn họ đông người, chúng ta cũng an toàn.”
Ngưu Tuệ Hồng nghĩ thấy rất tốt, tiếp tục cười nói:
“Ta và Ngọc Ngọc đều có tiền, một người hai lượng, ta giúp ngươi nâng lên mười lượng.”