Chương 213 - Chính Thức Gia Nhập Lý Gia
Nói xong, Ngưu Tuệ Hồng xấu hổ:
“Vốn dĩ ta còn muốn cao hơn một chút, nhưng cân nhắc đến việc ngươi bị thương, cho nên...”
Không thể không nói, con người Ngưu Tuệ Hồng vẫn rất thành thật. Tô An Lâm lên tiếng:
“Được rồi, chúng ta qua kia.”
Thấy Tô An Lâm đồng ý, Ngưu Tuệ Hồng hưng phấn gật đầu. Nàng thật sự lo lắng Tô An Lâm không chịu. Lúc họ trò chuyện, nam tử cẩm y cau mày nói:
“Tỷ, tùy tiện để ba người này gia nhập, không có vấn đề gì chứ? Lỡ như bọn họ gây bất lợi cho chúng ta...”
Lý Thi Dao lắc đầu:
“Ngươi nghĩ nhiều rồi, nhìn dáng vẻ của Ngưu Tuệ Hồng cô nương, nàng chỉ là người bình thường có chút năng khiếu mà thôi.”
“Sao ngươi nhìn ra được?”
Lý Thi Dao không vui nói:
“Ngươi thiếu kinh nghiệm quá rồi, vừa nãy chúng ta tuyên bố cho hai lượng để giúp đẩy xe, nàng bước qua với vẻ mặt sốt ruột, cho thấy rõ nàng thiếu ngân lượng, một võ giả mạnh mẽ sẽ vì hai lượng mà đến giúp chúng ta sao?”
“Hơn nữa biểu cảm của nàng không phải giả vờ, sắc mặt nông thôn mộc mạc như vậy không thể làm giả được.”
Nam tử âm nhu nghi ngờ gật đầu, tổng kết:
“Vậy là do ngươi thấy nàng thành thật.”
“Ơ...”
Lý Thi Dao không thể không nói, đệ đệ nhà mình tổng kết rất hay.
“Đúng vậy, cho nên ta đoán nhà nàng trong sạch, tiếp theo chúng ta vẫn còn một đoạn đường, có nàng ở đây bớt cho chúng ta rất nhiều việc. Dù sao cũng chỉ có hai lượng, chúng ta mời hộ vệ bình thường bảo vệ tiêu, một ngày đâu đâu chỉ tốn bấy nhiêu.”
“Haha, tính ra vẫn là chúng ta kiếm lời, tỷ tỷ thật giỏi, ta càng ngày càng khâm phục tỷ tỷ.”
Ánh mắt nam tử âm nhu lóe sáng, nhìn sợi tóc rủ xuống của Lý Thi Dao, không nhịn được nuốt nước bọt.
“Bớt nịnh hót, ngươi đừng quên mục đích chuyến đi lần này của chúng ta.”
“Ừm ừm, ngươi nói đúng.”
Lý Mạnh vội vàng lau nước bọt ở khóe miệng, si ngốc nhìn bóng lưng Lý Thi Dao.
“Họ đến rồi.”
Lý Thi Dao nhấc kiếm, đi đến chỗ xe ngựa của Tô An Lâm. Còn chưa đi đến phía trước, Lý Thi Dao đã khẽ cau mày. Vì người đánh xe ngựa là Tô Ngọc Ngọc, mấy ngày nay tiểu nha đầu thấy Tô An Lâm không khỏe, chủ động học đánh xe ngựa. Bây giờ nàng được ăn thịt cá bồi bổ đồng thời còn đi học võ, cơ thể phát triển rất nhanh, đã sắp cao đến một mét sáu. Sức mạnh cũng gấp đôi ngày xưa, đánh xe ngựa không thành vấn đề.
Thấy Tô An Lâm mặt mày tái nhợt bên cạnh Tô Ngọc Ngọc, Lý Mạnh không nhịn được cau mày:
“Tỷ, sư huynh của cô nương mũm mĩm kia thoạt nhìn tình huống không tốt lắm, cho nhiều ngân lượng quá rồi.”
“Đừng nói chuyện, qua đó trước rồi tính.”
“Ừm, được thôi.”
Lý Thi Dao bước qua, Ngưu Tuệ Hồng ôm quyền, cười bảo:
“Lý tiểu thư, đây là sư huynh ta Tô An Lâm, đây là sư muội ta Tô Ngọc Ngọc.”
“Ngưu cô nương, ta thấy sắc mặt sư huynh ngươi không tốt lắm, hắn bị thương sao?”
Lý Thi Dao hỏi, Ngưu Tuệ Hồng than thở:
“Đúng vậy, đoạn đường khi trước gặp phải giặc cướp, đám chó đáng ghét kia hạ độc, tuy sư huynh ta thực lực hơn người nhưng vẫn trúng chiêu, cuối cùng chém chết bọn chúng, còn hắn lại bị thương.”
“Thì ra là vậy.”
“Lý tiểu thư, có phải ngươi ghét bỏ sư huynh ta không? Ta nói rõ trước, tuy sư huynh ta bị thương nhưng vẫn lợi hại hơn ta, ngươi đừng xem thường hắn.”
Trong lòng Ngưu Tuệ Hồng, Tô An Lâm là sự tồn tại mạnh mẽ chỉ thua sư phụ. Cho dù lúc này trạng thái Tô An Lâm thoạt nhìn không tốt, nhưng nàng vẫn cảm thấy trong cơ thể Tô An Lâm có luồng sức mạnh khủng khiếp, chỉ là bị hắn che giấu mà thôi. Nhưng Lý Thi Dao và Lý Mạnh lại cho rằng, Ngưu Tuệ Hồng đang nói giúp Tô An Lâm. Lý Thi Dao khẽ cười:
“Ta hiểu, được rồi, mọi người chính thức gia nhập Lý gia ta, Tô tráng sĩ, ta tên Lý Thi Dao, đây là đệ đệ ta Lý Mạnh.”
Tô An Lâm nói:
“Không biết chuyến này các ngươi đến trấn Lăng Dương có việc gì, thật không dám giấu, mấy ngày trước ta vừa trở về từ trấn Lăng Dương.”
Ánh mắt Lý Thi Dao bừng sáng:
“Vậy thì tốt, có người quen dẫn đường, không còn gì tốt hơn nữa.”
Lý Thi Dao mỉm cười, tiếp tục giải thích:
“Trong nhà xảy ra chút chuyện, chuyến này chúng ta chuẩn bị đến Vân Sơn Quan ở trấn Lăng Dương, nhờ đạo trưởng ở đó giúp đỡ.”
Tô An Lâm cau mày:
“Đạo trưởng Vân Sơn Quan?”
“Sao vậy? Nếu Tô tráng sĩ từng đến trấn Lăng Dương, hẳn cũng nghe nói nhỉ?”
“Ta từng nghe qua, ta còn quen biết hai đệ tử trong đó.”
Tô An Lâm đáp.
“Tốt quá rồi.”
Lý Thi Dao giật mình, chỉ cảm thấy chuyến này vận may của mình quá tuyệt. Không chỉ tìm được cao thủ hộ tống còn gặp võ giả quen biết với người ở Vân Sơn Quan, có người quen làm việc sẽ dễ hơn nhiều.
“Huynh đài, tại sao dáng vẻ ngươi lại như có tâm sự nặng nề vậy?”
Lý Mạnh tò mò. Tô An Lâm giải thích:
“Mấy ngày trước ta nhận được tin ở trấn Lăng Dương, năm vị đạo trưởng ở Vân Sơn Quan đã rời núi từ lâu, không biết tung tích.”
“Cái gì?”
Lý Thi Dao sửng sốt:
“Sao lại như thế?”
“Đúng vậy, sao thế được? Vừa nãy chúng ta hỏi đường, người ta nói đạo trưởng vẫn ở đó, người dân gần đó ngày nào cũng thấy hương hỏa bay lên từ Vân Sơn Quan.”
“Vậy thì kỳ lạ rồi.”
Tô An Lâm lẩm bẩm, bây giờ hắn cũng không rõ tin tức mà mình nghe được lúc đầu là thật hay giả nữa. Theo lý mà nói không thể giả được, dù sao cũng do nha dịch kể lại sau khi từ nơi đó trở về.