Chương 214 - Tăng Căn Cốt
“Bất kể thế nào cũng đã ra ngoài rồi, dù sao chúng ta cứ tới đó xem thử.”
Lý Thi Dao nói, Tô An Lâm gật đầu:
“Ừm, đến đó xem sao.”
Trên con đường bùn đất lầy lội, mênh mông vô tận, tám chiếc xe ngựa của Lý gia chậm rãi chạy trên đường. Lúc này tác dụng của Ngưu Tuệ Hồng đã được thể hiện. Mấy ngày nay trời đổ mưa, bùn đất đầy đất, xe ngựa lại nhiều vật nặng, hở chút là lún xuống bùn. May mà có Ngưu Tuệ Hồng, một mình nàng ra sức đã đẩy xe ngựa ra khỏi vũng bùn, khiến mấy hộ vệ chấn động như gặp người trời, nữ tử này giỏi đấy. Cả nhóm người vui vẻ, chỉ mình Ngưu Tuệ Hồng không vui, quay lại xe ngựa cứ lải nhải mình lỗ rồi. Nếu biết trước phải đẩy xe nhiều xe ngựa như vậy, đường lại khó đi đến thế, có thế nào nàng cũng phải đòi thêm tiền. Có điều nàng là nữ tử giang hồ giữ chữ tín, cảm thấy phải tuân thủ giá cả đã bàn bạc xong, có rơi nước mắt cũng phải đi xong chuyến này.
Chớp mắt đã hai ngày trôi qua, Ngưu Tuệ Hồng ốm đi khiến Tô Ngọc Ngọc đau lòng muốn chết. Mỗi ngày Tô An Lâm ở trong xe ngựa vận chuyển công pháp dương thần, hắn dần dần nắm bắt được con đường tắt chính xác để áp chế độc tố. Trước đây cần phải dùng một nửa nội lực để áp chế độc tố, nhưng giờ không cần dùng nhiều như vậy nữa, chỉ cần bốn phần, thậm chí ba phần thôi là đủ. Tất nhiên người ngoài nhìn vào thấy Tô An Lâm hở tí là khóe môi rỉ máu đều bàn tán sau lưng, nói hắn không sống được bao lâu nữa. Khiến Tô Ngọc Ngọc cũng lo lắng không thôi. Luyện được một lúc, hắn bắt đầu luyện thiên thủ quyền. Quyền pháp này hắn lấy được từ Phí gia, đồng thời cũng lấy luôn kiếm pháp vô ảnh. Quyền pháp quả thật không tệ, khi sử dụng quyền pháp rất nhiều nội khí sẽ ngưng tụ lại thành hình, nhanh chóng gia tăng quyền phong lớn nhỏ cùng đánh ra theo nắm đấm chủ chốt. Cho nên trong thời kỳ đầu uy lực của một quyền sẽ có sức mạnh như mười nắm đấm. Đáng tiếc bây giờ nội khí cần phải áp chế độc tố, không thể sử dụng quyền pháp này nhiều. Bây giờ hắn đang ở trạng thái nhập môn, hắn cũng không dám thêm điểm. Hắn định giữ lại điểm thuộc tính để tăng thanh máu vào thời khắc mấu chốt.
Bên ngoài trời đã mờ tối, những người khác đang sắp xếp ăn cơm, Tô An Lâm lại ở trong xe ngựa, nương theo ánh trăng bên ngoài hắn lấy tấm da lông trắng. Vuốt ve xúc cảm trơn mượt trên tấm da, Tô An Lâm cau mày. Mấy ngày nay mỗi khi đến một nơi, hắn sẽ lấy tấm da lông trắng ra thử xem có phản ứng gì không. Không chút ngoại lệ, chẳng có phản ứng gì.
“Ca, ăn cơm thôi.”
Tô Ngọc Ngọc vém rèm xe, thấy Tô An Lâm lại sờ tấm da lông trắng kia, nàng thấy hơi kỳ lạ.
“Ừm, ta đến đây.”
Lúc đi về trước, hắn tình cờ đi ngang qua một chiếc xe ngựa của Lý gia. Trước mặt đột nhiên xuất hiện hiển thị.
“Đan dưỡng cơ thể: Có thể tăng căn cốt”
Tô An Lâm đột ngột dừng bước, rời mắt nhìn về phía xe ngựa.
“Đan dưỡng cơ thể...”
Tô An Lâm bất lực lắc đầu:
“Đáng tiếc là của người ta.”
Dưới bầu trời đêm, mấy chục đống lửa chiếu sáng khắp nơi. Đội ngũ tốp năm tốp ba ăn cơm, trước sau bên trái bên phải cách một khoảng đều có hộ vệ canh gác. Tô An Lâm cùng Ngưu Tuệ Hồng và Tô Ngọc Ngọc ngồi với nhau, đang ăn thịt, bỗng dưng một tiếng hét thảm truyền đến mà không có dấu hiệu báo trước.
“A...”
Chỉ thấy hai hộ vệ bị mũi tên đâm xuyên qua lồng ngực, ngã xuống đống lửa phía sau. âm thanh xé nát trời đêm yên tĩnh, tất cả hộ vệ đều biến sắc.
“Giặc cướp, có giặc cướp!”
“Tất cả mọi người tập trung lại.”
Lý Thi Dao lập tức hét lớn, Lý Mạnh nhanh chóng rút kiếm, nhóm người hỗn loạn. Trong nhóm người này trừ người của Lý gia ra, còn có hơn phân nửa là các thương khách và bách tính chạy nạn đi cùng. Họ chỉ là những người bình thường, gặp giặc cướp tất cả đều hoảng loạn.
“Chạy đi, có giặc cướp.”
“Chết rồi chết rồi...”
Một nam một nữ là giặc cướp, hình như là phu thê, bất cẩn đụng phải nhóm hộ vệ Lý gia bên cạnh.
“Mẹ nó, hoảng cái gì, có chúng ta ở đây.”
Một hộ vệ thanh máu 56, thực lực ở rèn thể tầng ba phẫn nộ quát.
“Xin lỗi xin lỗi, chúng ta...”
Phụ nhân còn chưa nói xong, đột nhiên ra tay. Một đôi tay đen nhẻm đầy vết chai, nhanh chóng bóp cổ hộ vệ dẫn đầu.
“Phụt!”
Yết hầu bị móc ra, máu văng tung tóe. Một nam tử chạy nạn khác trượt hai thanh đoản kiếm ra khỏi tay áo, mỉm cười dữ tợn, phập phập phập...Liên tiếp năm dao, mấy hộ vệ trước mặt che lồng ngực không ngừng chảy máu, sắc mặt đau đớn ngã xuống đất. Cùng lúc này, những nơi khác cũng có người giả dạng nạn dân đột nhiên ra tay. Tô An Lâm biến sắc:
“Giặc cướp lẫn vào nhóm bách tính...”
Đang nói chuyện, một nam một nữ hoảng hốt chạy về hướng này.
“Nhi tử, không thấy nhi tử của chúng ta đâu hết, tráng sĩ, cứu mạng!”
Vốn Ngưu Tuệ Hồng định qua giúp đỡ, Tô An Lâm trực tiếp rút đao của Ngưu Tuệ Hồng ra, chém về trước.
“Phập phập…”
Hai đầu người bay ra ngoài.
“Sư huynh! Ngươi…”