Chương 215 - Mưu Kế Hay
Ngưu Tuệ Hồng ngơ ngác. Tô An Lâm lạnh lùng nói:
“Hai người này có vấn đề.”
Tô Ngọc Ngọc tinh mắt, thoáng chốc trông thấy đoản đao rớt ra khỏi tay áo nam tử. Nàng vội vàng nhặt lên nói:
“Hai người này cũng là giặc cướp.”
Phía Lý gia phản ứng lại, Lý Thi Dao thấy chớp mắt đã có hơn mười hộ vệ ngã xuống, sốt ruột hét lớn:
“Tất cả mọi người nghe rõ, người đến gần, giết không tha.”
Lúc này mặc kệ có phải giết người vô tội hay không cũng chỉ có thể dùng biện pháp mạnh. Tô An Lâm và Ngưu Tuệ Hồng đến chỗ đội ngũ Lý gia. Trong bóng đêm, bốn phương tám hướng, ánh lửa lập lòe, rất nhiều người đều tập trung về bên này.
“Cẩn thận, xung quanh chúng ta ít nhất có khoảng 80 người.”
Tô An Lâm trầm thấp nói. Lý Mạnh cau mày:
“Sao ngươi biết rõ vậy?”
“Thị lực của ta tốt.”
Nói đoạn, Tô An Lâm nhanh chóng lấy cung nỏ, nhanh nhẹn lắp tên. Đám giặc cướp này có chuẩn bị mà đến, có lẽ bọn chúng đã sớm nhìn chằm chằm Lý gia, sắp xếp mấy chục tên giặc cướp giả dạng thành nạn dân, trà trộn vào đội ngũ. Lúc bọn chúng đánh cướp, đám người kia sẽ đột ngột chém giết, phá hoại sức chiến đấu của Lý gia.
“Mưu kế hay đấy!”
Tô An Lâm cũng phải khâm phục, người chấp hành mưu kế này chắc chắn không đơn giản. Lý Thi Dao quát:
“Chúng ta là Lý gia huyện Hợp Thủy, trước khi ra tay hi vọng các ngươi suy nghĩ rõ ràng.”
“Hahahaha…”
Một tiếng cười lớn kiêu căng vang lên. Một nam tử cường tráng mặc áo hở ngực giơ bó đuốc, tay vịn đại đao cửu hoàn, cười lớn đến gần Lý Thi Dao:
“Lý gia huyện Hợp Thủy, ta có nghe nói, vậy thì sao? Ngay cả xe quan của hoàng đế chúng ta cũng dám cướp, còn sợ Lý gia các ngươi à? Mọi người nói có đúng hay không?”
“Hahaha...”
Nhóm người kiêu ngạo cười to. Lý Thi Dao cau chặt mày:
“Xem ra hôm nay không thể cho qua rồi.”
“Không, ta thấy ngươi rất duyên dáng, con người ta rất thích mỹ nữ, như vậy đi, các ngươi để xe lại, người rời đi là được.”
“Ngươi nói thì dễ lắm.”
Lý Mạnh lập tức quát.
“Nhóc con, người lớn nói chuyện không đến lượt ngươi xen vào. Tóm lại chỉ một câu, nếu không đi ngay, giết chết toàn bộ.”
“Giết giết giết! Giết giết giết!”
Giặc cướp xung quanh giơ bó đuốc, lớn tiếng la hét. Tô An Lâm thấp giọng nói:
“Ngưu Tuệ Hồng, Ngọc Ngọc, lát nữa các ngươi phải cẩn thận, sắp ra tay rồi.”
Tình huống trước mắt hoàn toàn không thể đàm phán được. Hắn lập tức nhắm chuẩn cung nỏ vào một kẻ có thanh máu 88. Trong nhóm giặc cướp, có ba tên thanh máu rất cao. Lão đại cao nhất, vậy mà đến tận 110, xem ra người đó không đơn giản.
“Không thể để xe lại, các ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ.”
Lý Thi Dao lập tức quát lớn.
“Giết!”
Thủ lĩnh nhóm giặc cướp hét lớn, sát khí nổi lên khắp người. Huynh đệ bên cạnh hắn đều kêu gào:
“Giết, hahaha, giữ nữ nhân lại cho ta…aaaa…”
“Phập!”
Một mũi tên cắm vào ngực hắn.
“Lão tam!”
Thủ lĩnh giặc cướp lau vết máu trên mặt, sắc mặt hoảng hốt:
“Con bà nó chứ, ai bắn vậy.”
“Vù!”
Lại một mũi tên bay tới, hắn vung bó đuốc, đánh lệch mũi tên, ánh mắt nhìn về vị trí Tô An Lâm:
“Giết hắn!”
“AAA…”
Đám giặc cướp xôn xao cầm bó đuốc, lao về phía đội xe chém giết.
“Làm tốt lắm.”
Lý Thi Dao thấy kỹ thuật bắn tên của Tô An Lâm, vô cùng tán thưởng.
“Mọi người cẩn thận, cùng nhau đối phó kẻ địch.”
Lý Mạnh quát lớn một tiếng, Tô An Lâm tiếp tục tấn công bằng cung nỏ. Thực lực lão đại thổ phỉ quá mạnh, mũi tên vừa đến gần hắn đã bị hắn hất văng. Cho nên hắn chuyển mục tiêu sang những kẻ xông qua đây.
“Vù vù…”
Mỗi một mũi tên đều lấy mạng của một người, mười tên giặc cướp tấn công hắn. Ngưu Tuệ Hồng vung đao quát lớn:
“Giết!”
Ầm! Tô An Lâm nện một quyền, đánh bay tên giặc cướp đến gần mình. Ánh mắt hắn nhìn về phía tên thủ lĩnh giặc cướp.
“Không ổn, đông người quá, phải giết tên thủ lĩnh giặc cướp mới được.”
Sắc mặt Tô An Lâm lạnh nhạt, tấn công tên thủ lĩnh. Càng kéo dài thời gian càng bất lợi, phải tốc chiến tốc thắng. Không chút do dự, hắn tăng năm điểm thuộc tính vào thanh máu. Thoáng chốc thanh máu đầy ắp, huyết khí mỏng manh nhanh chóng phun trào trong cơ thể. Ầm ầm ầm…hai chân hắn bước ra, thân hình cường tráng chém thẳng vào đám giặc cướp. Hai tay tung chưởng chớp mắt bóp cổ hai tên giặc cướp, mạnh mẽ bóp gãy.
“Rắc!”
Cổ hai tên kia đứt lìa.
“Lão đại, người bắn tên có chút thực lực.”
Một kẻ ăn mặc như nông dân đứng bên cạnh tên thủ lĩnh giặc cướp, vác cuốc trên vai. Người này ban nãy giả mạo bách tính, thoáng chốc đã giết chết bốn hộ vệ Lý gia, sau đó chạy thoát đến bên cạnh thủ lĩnh. Thủ lĩnh giặc cướp nương theo ngón tay của tên nông dân nhìn về phía Tô An Lâm.
“Đúng là có chút thực lực, cũng có chút cứng rắn, bắn tên hắn, lão tử muốn bắn hắn thành tổ ong.”
“Vâng!”
Suy nghĩ một lúc, thủ lĩnh giặc cướp lại bảo:
“Lấy đại cung huyền thiết của ta qua đây.”
“Được, lão đại!”
Chớp mắt sau lưng tên thủ lĩnh có mấy chục xạ thủ xông ra, nhắm mũi tên về phía Tô An Lâm.