Chương 216 - Đám Giặc Cướp
“Vù vù vù!”
Mấy chục mũi tên ập tới, Lý Mạnh vừa mới rạch cổ một tên giặc cướp, ánh mắt không khỏi nhìn về phía Tô An Lâm:
“Xem ra hắn chết chắc rồi, hầy…”
Đột nhiên trông thấy hai tên nam nhân cường tráng khỏa thân trước sau vây chặt Lý Thi Dao, ngàn cân treo sợi tóc. Hắn hoảng hốt hét lớn:
“Tỷ! Cẩn thận!”
Trên người hắn bỗng nhiên dâng lên luồng sức mạnh, chém giết bừa bãi như không cần mạng.
“Chết chết chết, dám động vào tỷ ta, chết!”
Phập phập...hai tên giặc cướp bị hắn chém bay, máu thịt be bét sau lưng. Cùng lúc đó, Tô An Lâm chú ý mũi tên bắn đến. Hắn thấp giọng quát một tiếng, vận chuyển công pháp thiết cốt, cả người như máy ủi đất, ngăn cản toàn bộ mũi tên.
“Keng keng keng...”
“Cái gì?”
“Sao lại có thể?”
Nhóm giặc cướp bắn tên biến sắc. Thủ lĩnh giặc cướp giơ đại cung huyền thiết lên, lạnh lùng nói:
“Chắc chắn đã luyện công pháp phòng thủ nào đó, xem mũi tên huyền thiết của tan phá nát hắn!”
Chính vào lúc hắn đang nhắm bắn, Tô An Lâm gia tăng bước chân, lại lần nữa lao vào giữa nhóm giặc cướp.
“Chết đi!”
“Ầm ầm...”
Một đám giặc cướp, lần lượt bị Tô An Lâm đụng bay, tổn thương gân cốt.
…
“Rắc..rắc..rắc…”
Thủ lĩnh thổ phỉ nheo mắt lại, dùng hết sức kéo huyền thiết đại cung .
.
Cây cung lớn này ước chừng nặng năm mươi cân, người bình thường căn bản không thể kéo ra.
Nhưng những mũi tên vẫn được kéo ra đều đặn và bắn đi cực kỳ mạnh mẽ.
Kết hợp với mũi tên sắt huyền thiết dài hai mét, hắn đã từng thử qua, mũi tên có thể trực tiếp xuyên qua tường gạch, có thể tưởng tượng ra uy lực của nó lớn đến mức nào.
“Hừm, đừng nói ngươi là một võ giả bình thường, thậm chí là thần tiên, ta cũng sẽ bắn hạ ngươi.”
Thủ lĩnh thổ phỉ lạnh lùng nói.
Mặc dù là một thổ phỉ nhưng ngày thường hắn rất thích bắn tên.
Hắn đã cướp cây cung này từ một gia đình giàu có, ngày thường, hắn luyện tập đã bách phát bách trúng. Vì vậy, hắn rất tự tin có thể bắn xuyên Tô An Lâm.
"Một mũi trúng tim!”
“Vút!”
Mũi tên để lại dư ảnh , xé toạc không khí, hướng tới Tô An Lâm.
"Đang!"
Tô An Lâm kêu lên một tiếng, nhìn mũi tên dài hai mét bị chặn trên vai mình, hai mắt híp lại.
Mạnh quá!
“Thanh máu -26.”
"Tiếng xì xì..."
Tô An Lâm hít sâu một hơi.
Phải biết rằng, dưới sự phòng ngự toàn lực bằng kỹ năng Thiết Cốt Công, hắn đã chặn được mũi tên. * Nhưng sức mạnh khổng lồ này vẫn khiến hắn mất máu. * Được một lúc thì bả vai nổi lên một trận đau đớn.
Mặc dù, Tô An Lâm cảm thấyrất khó chịu, nhưng trong mắt người ngoài, điều đó thực sự kinh khủng.
"Huyền Thiết Đại Cung của lão đại thực sự đã bị chặn!"
"Đây là loại quái vật gì vậy?"
"Sắt...Qủy thi da sắt?”
Người nông dân cầm cuốc thấy thế, vô thức hét lên.
Bởi vì hắn nhớ tới lúc trước kia, khi hắn gặp một con quỷ thi da sắt, Huyền Thiết Đại Cung của lão đại cũng đã bị chặn lại như vậy.
Thủ lĩnh thổ phỉ chỉ cảm thấy kinh hãi:
“Ý nghĩ này không đúng.”
Hắn thế mà lại cảm thấy một làn sóng sợ hãi.
Chỉ là đã đến nước này, hắn không thể lùi bước:
"Tiến lên, cùng ta tiến lên, ngăn hắn lại! Lấy lại mũi tên, ta không tin, không thể bắn xuyên qua hắn."
Kinh nghiệm chiến đấu nhiều năm của hắn nói cho hắn biết, mặc dù vừa rồi Tô An Lâm đã chặn được mũi tên Huyền Thiết, nhưng dựa vào biểu tình của hắn, hẳn là đã bị nội thương.
Tiểu thổ phỉ bên cạnh vội vàng di chuyển mũi tên Huyền Thiết.
Cùng lúc đó, Tô An Lâm nâng mũi tên Huyền Thiết trước ngực lên.
Nó rất nặng, thầm nghĩ thứ đồ chơi này khá tiện tay. Cầm lấy nó trong tay và lắc lắc, sau đó tăng tốc.
Chiếc cung lớn của đối thủ quá mạnh, nếu đánh lại sẽ lãng phí điểm thuộc tính.
Hiện tại chỉ còn lại 10 điểm thuộc tính, tiêu một chút liền đau lòng.
Những tên tiểu thổ phỉ xung quanh lần lượt lao về phía Tô An Lâm, hiện tại áp lực đối với những người trong Lý gia đã giảm bớt.
Một số hộ vệ Đông ngó Tây nhìn, bọn thổ phỉ đều đang hướng tới Tô An Lâm mà giết.
"Người này còn chưa chết!"
Lý Mạnh kinh hãi.
Lý Thi Dao trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc:
“Người này lợi hại vậy, mau tới trợ giúp.”
Nàng vừa định đi ra ngoài, Lý Mạnh vội vàng ngăn lại:
"Tỷ, ở đó rất nguy hiểm, người không thể xảy ra chuyện gì được. Ta sẽ đưa người qua đó."
Tô An Lâm đánh bay một đám thổ phỉ, như vào chốn không người, hắn giết bọn chúng trước mặt thủ lĩnh.
Thủ lĩnh thổ phỉ không có thời gian để bắn mũi tên, vì vậy hắn chỉ đơn giản giương Huyền Thiết Đại của mình, rống lên một tiếng và ném nó về phía Tô An Lâm.
Tô An Lâm giơ mũi tên Huyền Thiết lên để ngăn cản.
"Choang!"
Hai luồng khí hung hãn lật tung những người xung quanh.
Trong nháy mắt, cánh tay của tên thủ lĩnh thổ phỉ tê liệt, lông tơ toàn thân dựng đứng, cơ bắp bắt đầu đau nhức.
Hắn trợn tròn mắt:
“Làm sao có thể?”
Phải biết, Huyền Thiết Đại Cung của hắn vốn rất nặng, lại thêm khí lực của mình, hắn không ngờ lại không thể chiếm được chút ưu thế nào?
Tô An Lâm cười lạnh một tiếng, nhìn những thổ phỉ bình thường đi phía sau thủ lĩnh, hét lớn:
"Thiên Thủ Quyền!"
Dứt lời, tay phải nắm chặt đánh ra.
"Ầm ầm..."
Trong bóng tối, vô số nắm đấm do nội lực hình thành bay ra.