Từ Nhìn Thấy Thanh Máu Bắt Đầu Vô Địch

Chương 228 - Hộ Thể Cương Khí Kinh

Chương 228 - Hộ Thể Cương Khí Kinh


Tô An Lâm cũng nhảy xuống.
Trong hang, ánh nến lập loè hai bên, dưới chân nhớp nháp và có mùi hôi thối khó chịu.
Lý Mạnh chịu đựng cơn buồn nôn, hắn nhận thấy có thứ gì đó đang ngọ nguậy trước mặt mình.
Tô An Lâm nắm lấy hắn và ném lưỡi lửa trong tay về phía trước.
Đập vào mắt là một miếng da người, nó vặn vẹo, phồng lên một chút, dần dần tạo thành hình người.
Người này nhìn quen quen.
"Mao Tố?"
Tô An Lâm nói trong vô thức.
Người trước mặt là Mao Tố, đầu Mao Tố được nâng lên, mí mắt giật giật, mắt mở ra.
Con ngươi trợn tròn, tựa hồ tỉnh lại:
"Tô...Tô huynh."
Dường như hắn đã quên mất mình xảy ra chuyện gì, chỉ lưu lại một chút ký ức trước đó.
"Ngươi nhận ra ta?"
Tô An Lâm nói.
"Ta nhận ra, nhưng...Ta hình như quên mất một chuyện, chuyện rất quan trọng." Mao Tố xoa đầu:
"Ta...Ta hình như là muốn đi tìm sư phụ, hắn....Hắn..."
"Hắn giết ngươi, phải không?"
Tô An Lâm hỏi.
"Giết ta?"
Mao Tố trợn to hai mắt, tựa hồ nghĩ tới cái gì:
"Ta chết rồi!"
“Phốc!"
Tô An Lâm dùng dao đâm vào bụng hắn, ánh mắt thương hại:
"Đừng sợ, để ta tiễn ngươi đi trước một đoạn."
“Đa...Đa tạ.”
Mao Tố nhớ lại
Hắn đã bị biến thành một con quỷ đội lốt người.
Trong một thời gian ngắn, nếu không có ai điều khiển, hắn sẽ cứ sống trong trạng thái trước khi chết nên sẽ quên đi nhiều thứ.
"Họ...họ cần sư phụ Hộ Thể Cương Khí Kinh...”

Mao Tố dường như muốn nói điều gì đó.
Chỉ là hắn vừa nói xong mấy câu Hộ Thân Cương Khí Kinh, vẻ mặt đau đớn vặn vẹo.
“A, ta không thể khống chế được nữa!”
Hắn duỗi hai tay ra, móng tay đen nhánh lướt về phía khuôn mặt Tô An Lâm.
"Đáng tiếc."
Ánh mắt Tô An Lâm lạnh lùng:
"Ta tiễn ngươi một đoạn!"
Hắn xoay lưỡi đao, năng lượng lưỡi đao cuồng bạo hung hăng tràn ngập bên trong da người.
“Ầm…ầm...”
Da người bị hắn xé toạc.
"Mao Tố huynh, thượng lộ bình an."
Tô An Lâm thở dài.
Khi tiếp tục đi về phía trước, Lý Mạnh di chuyển mũi và ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng.
"Tỷ tỷ, có mùi giống tỷ của ta."
Một lúc sau, trong căn phòng ở góc hành lang phía trước, hắn tìm thấy một số xác chết có khuôn mặt xinh đẹp.
Trong số đó, Lý Thi Dao, người vừa được đưa vào, dường như mới mở mắt, nàng bối rối nhìn về phía trước.
Chiếc khuy áo trên người nàng đã bị hư trước đó khiến cổ áo mở rộng. Làm lộ ra chiếc yếm màu hồng bên trong. Vết sẹo đậu mùa có thể thấy mờ mờ ảo ảo, nhỏ nhắn và tinh tế.
Ngay khi Tô An Lâm bước vào, hắn đã trao đổi ánh mắt với Lý Thi Dao .
"Tô...Tô tráng sĩ."
"Tỷ, thật tốt là tỷ không sao."
Lý Mạnh vừa bước vào đã thấy tỷ tỷ hắn đang xốc xếch, vội vàng xoay người:
"Tỷ, quần áo của người!"
Hắn nghĩ tới điều gì đó, vội vàng kéo Tô An Lâm ra ngoài.
"Lý Mạnh, tỷ người chỉ bị mất một cúc áo trên cổ áo thôi, không cần thiết phải vậy đâu?"
Tô An Lâm không nói nên lời, hắn không thấy gì cả, Lý Mạnh lại khẩn trương như vậy.
Lý Mạnh vẻ mặt tức giận:
"Ngươi không thấy gì đúng không?"
“Ta thấy rồi.”
Tô An Lâm cố ý tức giận nói.
"Ngươi..."
"Đừng nói nữa, ta...Ta không còn sức nữa, đỡ ta."
"Có nghe thấy không?"
Tô An Lâm trừng mắt nhìn Lý Mạnh, sau đó xoay người đi vào.
"Nhẹ nhàng thôi, thân thể tỷ tỷ ta hiện tại đang yếu."
"Ta biết rồi."
Tô An Lâm lắc đầu, thầm nghĩ Lý Mạnh thật phiền phức.
"Nếu không thì ngươi cõng đi?"
"Ta...Thân thể ta yếu hơn, làm sao cõng nổi?"
Lý Mạnh đỏ mặt.
Tô An Lâm chỉ có thể tự mình đỡ Lý Thi Dao dậy, nhưng đột nhiên hắn cau mày.
Cổ tay Lý Thi Dao rất lạnh, người sống làm sao có thể như vậy?
"Chẳng lẽ nàng cũng..."
Tô An Lâm sắc mặt nặng nề.
"Lý Thi Dao, ta muốn xem phía sau lưng của ngươi."
"Ý ngươi là sao?"
Lý Thi Dao môi trắng bệch, thân thể suy yếu, ngơ ngác nhìn đệ đệ Lý Mạnh.
Lý Mạnh tựa hồ nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt tái nhợt, run rẩy nói với Tô An Lâm.
“Không, tỷ tỷ ta sẽ không.”
“Ta biết ngươi quan tâm đến tỷ ngươi, nhưng có một số việc ngươi phải học cách đối mặt! Ngươi cũng đã thấy đặc điểm của quỷ da người, người chết không biết mình đã chết!"
“Ngươi đang nói cái gì vậy?”
Lý Thi Dao nói trong sở hãi:
“Quỷ da người, ta...Ta chết rồi?”
“Tỷ, yên tâm đi, đây chỉ là Tô An Lâm suy đoán, thầy bói nói rằng tỷ có thể sống đến 999, ngươi sẽ không chết."
Tô An Lâm đảo mắt, sao có thể sống đến 999, thầy bói cũng thật khoác lác, cho rằng họ đang tu tiên?
Theo những gì Tô An Lâm biết, ở thế giới này, một bậc thầy sống đến 300 tuổi cũng đã được coi là rất thọ. Hầu hết các chiến binh đều chỉ sống hơn trăm tuổi.
Tô An Lâm không muốn lãng phí thời gian, nói:
"Lý tiểu thư, mỗi một con quỷ da người đều không biết mình đã chết, biện pháp kiểm tra là xem trên người có vết thương nào không? Quỷ chính là từ vết thương sau lưng mà chui vào người mà ăn tươi nuốt sống."
Lý Thi Dao nhìn Lý Mạnh:
"Thật sao?"
Lý Mạnh bất đắc dĩ gật đầu:
"Là thật, vừa rồi Đoạn Phi Cường chính là như vậy."
"Vậy thì cho ta xem một chút."


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất