Chương 230 - Không Chiếm Được Ưu Thế
“Vừa rồi nhìn dáng vẻ ngươi, hình như ngươi có quen biết một người nào đó trong Đạo viện này, ngươi và Thiên Thuỷ chân nhân có quan hệ gì?”
Thiên Thuỷ chân nhân, chính là chủ nhân của Vân Sơn quan.
"Tại sao ta phải nói cho ngươi?"
Tô An Lâm nói.
"Quên đi, sau khi ta giết ngươi, biến ngươi thành quỷ đội lốt ngươi, ta sẽ biết tất cả về ngươi, ta sẽ lột da ngươi trước."
Quỷ da người không nói gì thêm. Thân hình mập mạp nhanh chóng tiến về phía Tô An Lâm.
"Uống!"
Người Tô An Lâm lao về phía trước, mũi dao hướng về phía trước.
Bùm!
Mũi đao dễ dàng xuyên qua quỷ da người, khí độc màu đen lại phun ra.
Lần này Tô An Lâm không bị mắc lừa, hắn đã bịt miệng và mũi, thậm chí cả mắt.
Cảm thấy mũi dao hướng vào mình, hắn chém ngang.
"Phốc phốc!"
Một nửa làn da của âm linh bị rạch ra.
Tô An Lâm nhanh chóng lùi lại, cử động cổ, nhanh chóng mở mắt ra.
"Quỷ da người, nhưng đó là tất cả."
"Ngươi không phải người sao?"
Âm linh lần nữa lên tiếng, giọng điệu sợ hãi và tức giận.
Phải biết, da người của hắn mạnh mẽ đến kinh ngạc, nhưng trong cuộc đối đầu với Tô An Lâm, sức mạnh của hắn không chiếm được ưu thế nào.
Tô An Lâm không trả lời mà chỉ nhìn thanh máu đối diện.
Vừa rồi với đòn đánh của hắn, thanh máu của quỷ da người đã giảm hẳn 53 điểm.
Có thể coi đây là một thiệt hại nghiêm trọng đối với nó.
Tuy nhiên, vết thương ngoài da, đang hồi phục nhanh chóng.
Khi vết thương lành lại, thanh máu cũng hồi phục từng chút một.
Nó thực sự đã hồi phục, được rồi?
Tô An Lâm ngay lập tức giết tới, không thể để quỷ da người khôi phục, cho dù nghiền nát cũng phải từng chút từng chút nghiền nát nó.
Cuồng Đao Phi Trảm.
Ngay khi nó xuất hiện, Tô An Lâm một lần nữa sử dụng đao pháp mạnh nhất.
“Xuy..xuy…xuy…”
Cây đao điên cuồng chém ra, vết thương không ngừng xuất hiện trên quỷ da người, sương đen phun ra từ vết thương.
Tô An Lâm ngừng hô hấp, nín thở và tập trung, hắn chém đao sau mạnh hơn đao trước.
"Á!"
Quỷ da người gầm lên, lao về phía Tô An Lâm.
Tô An Lâm duỗi năm ngón tay ra, chộp lấy khuôn mặt của quỷ da người.
Bang!
Hắn xô mạnh xuống, xé mạnh, cả khuôn mặt bị xé toạc.
“Thanh máu -67.”
Âm linh phát ra một tiếng kêu oán độc, hai bàn tay mập mạp tát vào trán Tô An Lâm.
Tô An Lâm không lùi bước, sau khi dùng dao đâm xuyên qua lớp da người của âm linh, hắn dùng hai tay mình nắm lấy hai bàn tay mập mạp.
Bàn tay mập mạp không thể đi thêm nữa, nó lùi lại dưới sức mạnh của Tô An Lâm, từng chút từng chút bị đẩy ra.
Lúc này, gân xanh trên cánh tay của Tô An Lâm lộ ra, gân xanh hắn giống như giun đất, điên cuồng vặn vẹo.
"A….!"
Tô An Lâm lui về phía sau, bởi vì lực quá lớn, mặt đất bị nứt ra.
"Xoẹt xoẹt!"
Hai cánh tay của quỷ da người liền bị xé toạc.
“Thanh máu -89.”
…
“Ngươi không phải người, tuyệt đối không phải người.”
Âm Linh da người mất đi hai trợ thủ loạng choạng lùi về sau, lên tiếng nói. Chỉ vài chiêu mà thanh máu của âm Linh đã hạ xuống 110, rõ ràng khí thế đã yếu hơn rất nhiều. Tô An Lâm xoay cần cổ thô to, sau khi xác định vị trí đứng không có độc tố xong, lập tức hít sâu một hơi. Hắn cười lạnh:
“Không phải người? Đánh không lại thì bảo ta không phải người, thế thì trên đời này có rất nhiều kẻ không phải người đấy!”
“Rốt cuộc ngươi là ai? Lẽ nào là âm tông? Trên người ngươi có âm vật có thể tăng trưởng sức lực?”
“m tông.”
Tô An Lâm gật đầu:
“Ừm, âm tông đấy.”
Nếu ngươi đã nói như vậy, tất nhiên ta phải thừa nhận. Nhưng từ chuyện đó có thể phân tích được, đối phương đến từ thế lực khác.
“Còn ngươi là ai?”
Tô An Lâm hỏi, đối phương không trả lời, chỉ cười lạnh:
“Không ngờ tin tức của âm tông lại nhạy như vậy, tin về kinh cương khí hộ thể, nhanh như thế đã bị các ngươi biết, hahaha, thú vị, đáng tiếc ngươi đã đến muộn.”
“Nói như vậy kinh cương khí hộ thể đã bị các ngươi lấy rồi?”
Tròng mắt Tô An Lâm xoay chuyển, rất rõ ràng kinh cương khí hộ thể là một loại công pháp. Được xem trọng như vậy, e rằng cấp bậc của công pháp này không thấp.
“Đầu óc âm tông các ngươi đúng là càng sống càng thụt lùi, cũng không chịu nghĩ xem, nếu ta thật sự lấy được, còn để cho âm Linh da người ngây ngốc ở đây nữa à?”
“Vậy người thật của ngươi ở đâu?”
Tô An Lâm hỏi.
“Bỏ đi, ta không muốn có ân oán gì với âm tông các ngươi, bây giờ ngươi rời khỏi đây, ta sẽ bỏ qua chuyện cũ. Nếu không đừng trách ta gây phiền phức cho âm tông các ngươi.”
“Thế lực âm tông ta mạnh mẽ, thánh nữ thánh tử phân bố khắp đại giang nam bắc, còn sợ ngươi chắc? Có bản lĩnh thì ngươi mau đến gây phiền phức cho âm tông ta đi.”
Tô An Lâm hừ lạnh một tiếng:
“Đệ tử âm tông ta đều là hảo hán, nếu nói ra một chữ sợ, ta sẽ là con ngươi.”
“Ngươi...ngông cuồng! Chúng ta là người của sơn trang Hắc Kiếm!”
“Sơn trang Hắc Kiếm thì sao? Xem ta rạch nát âm vật này của ngươi.”
Tô An Lâm nghỉ ngơi xong, nhanh chóng lao qua tấn công.
“Đáng chết!”