Từ Nhìn Thấy Thanh Máu Bắt Đầu Vô Địch

Chương 231 - Không Chết Không Thôi

Chương 231 - Không Chết Không Thôi


“Đáng chết!”
Trong một căn phòng cách đó ngàn dặm, một người mặc hắc bào đang ngồi xếp bằng, miệng lẩm bẩm vài câu mắng chửi. Hắn cố hết sức để tâm thần vững vàng, điều khiến âm Linh da người chiến đấu với Tô An Lâm. Nhưng hoàn toàn vô ích, sức lực mạnh mẽ của âm Linh da người đã bị Tô An Lâm nghiền ép triệt để. Cảm nhận liên hệ giữa mình và âm Linh da người càng lúc càng yếu, người mặc hắc bào lòng nóng như lửa đốt. Phải biết âm Linh da người này là âm vật hắn đã tốn rất nhiều tâm huyết mới luyện ra được. Không chỉ mạnh mà âm vật này còn có thể sao chép lớp da của người bình thường. Kẻ bị nó giết chết sau khi nuốt chửng máu thịt, nó có thể chế tạo lớp da kia thành quỷ da người để hắn sai khiến. Nếu bị người ta giết chết, hắn sẽ lỗ lớn! Phụt! Bỗng dưng người mặc hắc bào nôn máu đen, ánh mắt bùng lên ngọn lửa phẫn nộ:
“m Linh, hơi thở của âm Linh biến mất rồi! AAA, âm tông, các ngươi đợi đó, sơn trang Hắc Kiếm chúng ta không chết không thôi với các ngươi!”
Hành lang địa đạo u ám, trường đao Tô An Lâm chém lên đầu âm Linh da người, từ đỉnh đầu đến bàn chân, thanh máu giống như dòng nước, ào ào chảy ra hết. Sau khi âm Linh da người bị chặt làm đôi, Tô An Lâm ngẩng đầu, mái tóc dài của hắn rối tung, cả người toát mồ hôi như thể mới vớt ra từ trong nước. Tuy thanh máu của âm Linh da người đã tụt xuống không nhưng thứ này quá tà ma. Trường đao của Tô An Lâm lại điên cuồng vung chém.
“Phập..phập..phập...”
Từng luồng tàn ảnh rơi xuống, da người bị chém thành thịt vụn. Rất nhanh thịt vụn hóa thành một vũng thịt thối nát, toát ra mùi hôi thối gắt mũi rồi hoàn toàn tan biến.
“Phù!”
Tô An Lâm cất đao lại, thở phào một hơi. Hắn nhìn thoáng qua thanh máu, ở vị trí 110 vẫn là trạng thái thiếu máu nhưng độc tố trong cơ thể chỉ còn một nửa so với khi trước. Lấy kinh tiên bằng da ra, hắn chú ý đến sau khi âm Linh da người hoàn toàn biến mất, bên trên toát ra một luồng khí âm, ngưng tụ về phía kinh tiên bằng da, cuối cùng tiến vào kinh tiên bằng da, tan biến không thấy đâu nữa.
“Mình đã đánh bại âm Linh da người, nhưng hình như đây chỉ là âm vật của kẻ đứng sau mà thôi.”
“Mình phải rời khỏi đây, có điều sâu trong địa đạo hình như còn người sống, hắn không bị kẻ đứng sau phát hiện.”
“Mình có nên qua đó xem thử không? Đương nhiên...”
Cũng biết tự nói chuyện thật đấy. Tô An Lâm cau mày:
“Ngươi, tại sao lại biết nhiều như thế?”
Chữ viết trên kinh tiên bằng da biến mất từng chút một, cuối cùng xuất hiện hàng chữ:
“Ta tên Tô An Lâm.”
“Hỏi ngươi đấy.”
“Ta tên Tô An Lâm.”
Tô An Lâm lạnh lùng:
“Không trả lời đúng không? Đốt ngươi đấy.”
Lần này lại nhiều thêm một hàng chữ.
“Ta tên Tô An Lâm, khi ngươi nhìn thấy dòng chữ này, ta đang nghĩ tại sao ta lại biết nhiều như vậy, rất đơn giản, vì ta rất thông minh.”
Thấy không hỏi được gì nữa, Tô An Lâm từ bỏ. Nói tóm lại lòng cảnh giác của cuốn kinh tiên bằng da này đã hạ thấp hơn rất nhiều. Dù sao nó giải độc giúp hắn, cung cấp manh mối, trước mắt cũng không có gì nguy hiểm. Tạm thời hắn đã tìm hiểu được ba năng lực của kinh tiên bằng da. Thứ nhất hình như nó có thể nhìn trộm những gì hắn đã trải qua, ví dụ như trước đây biết rõ hắn có muội muội. Nhưng không thể đọc trộm được suy nghĩ của hắn, vì vài lần trong lòng hắn thầm nói muốn đốt nó, kinh tiên bằng da không có phản ứng gì, cho thấy rõ nó không nhìn trộm được. Thứ hai kinh tiên bằng da sở hữu năng lực điều tra. Ví dụ như bây giờ, kinh tiên bằng da biết trong hang vẫn còn người sống. Thứ ba chính là giải độc. Năng lực giải độc giúp đỡ hắn rất nhiều, nếu không hắn cũng không dám mạo hiểm hao hết điểm thuộc tính để tiếp tục ở lại đây. Còn về năng lực điều tra kia cũng chẳng phải vạn năng. Tô An Lâm đoán ở những nơi tập trung khí âm, năng lực điều tra của kinh tiên bằng da sẽ được tăng mạnh. Vì ở thế giới bên ngoài, lúc gặp giặc cướp kinh tiên bằng da không có bất kỳ cảnh báo nào.
Thầm giấu những suy nghĩ này trong lòng, cất kinh tiên bằng da xong Tô An Lâm đi vào bên trong. Dù sao cũng đã giải quyết âm Linh da người, nơi này không còn uy hiếp gì nữa, cứ đi xem thử người sống là ai, có lẽ sẽ tìm hiểu được chỗ này đã xảy ra chuyện gì. Hang động này hẳn là chỗ tu luyện bình thường của quan chủ. Đi vào bên trong không có gì cả, chỉ là một đoạn hành lang. Tô An Lâm tìm cơ quan, đáng tiếc không phát hiện được gì trên tường đá, hắn không khỏi bất đắc dĩ. Thanh máu cũng không nhìn ra được gì, vì tường đá quá dày, không thể trực tiếp nhìn thấy thanh máu của người khác từ bên ngoài. Tô An Lâm đành phải lấy kinh tiên bằng da ra lần nữa:
“Người sống ở đâu? Mau chỉ đường.”


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất