Chương 239 - Pháp Khí
Kìm lòng không được, Tô An Lâm nảy sinh cảm giác thân thiết với Thiên Thủy chân nhân. Nhưng vấn đề là...
“Ta nhớ hắn nói phải đào lên ba trượng...”
Nói xong sắc mặt Tô An Lâm xanh mét. Ba trượng, tính ra là hơn chín mét.
“Mợ nó chứ, có đến mức đó không, giấu sâu như vậy!”
Cho dù khi đó hắn muốn giấu ở hầm cầu, chẳng qua cũng chỉ có lệ một chút, đào hố sâu cỡ ngón tay là được, còn hắn ta lại đào đến chín mét.
“Bỏ đi, vì kinh cương khí hộ thể, chút khổ sở này không đáng là gì.”
Rất nhanh đã đến đường Cổ Thành, nơi này là khu thành cổ khá hoang vắng ở trấn Lăng Dương, nhà cửa cũ kỹ, đường đi chật hẹp, chỉ một chiếc xe ngựa qua lọt.
“Màn thầu, màn thầu lớn thơm lừng đây.”
“Bảo đao chuyên gia, giờ bán rẻ, chỉ cần 99 lượng sẽ đưa bảo đao về nhà.”
“Pháp khí, pháp khí quý giá, có ai muốn không?”
Lỗ tai Tô An Lâm nhúc nhích:
“Pháp khí?”
Hắn đột nhiên nhớ đến pháp khí từng nhìn thấy ở mộ Hồ Tiên. Võ giả không thể đối phó âm vật, nhưng nếu nhờ pháp khí giúp đỡ sẽ làm được.
“Tuy ta có thể đối phó âm vật, nhưng nếu có pháp khí chẳng phải sẽ càng thuận lợi hơn sao?”
Tô An Lâm vội vàng nhìn qua, trong lòng mơ hồ thấy hơi kỳ lạ, pháp khí hẳn là thứ quý giá sao có thể bày bán ở nơi này được? Chỉ thấy trên quầy hàng bày đủ loại vũ khí, coó gương đồng, dùi, gậy gỗ, kiếm đồng. Nói một cách tổng thể, pháp khí khác với binh khí bình thường. Thông thường pháp khí đều cùng một chất liệu nhưng tạo hình khác nhau. Ví dụ như kiếm đồng trong tay tiểu thương kia, chưa từng được mài bén, loại vũ khí này đối phó người bình thường còn không ổn, chẳng bằng gậy gỗ nữa là, vậy mà lại là pháp khí? Một võ giả buộc tóc đuôi ngựa, đi đến trước mặt tiểu thương vung vẩy, cau mày nói:
“Dương lực bên trong không còn nữa, vẫn dám gọi là pháp khí à?”
“Hầy, vốn dĩ là hàng loại hai mà.”
Tiểu thương sốt ruột:
“Tuy không được như mới nhưng vẫn còn chút xíu dương lực.”
“Yếu quá, còn không bằng thanh kiếm đồng ta ném đi tối qua.”
“Chỗ ta còn một tấm gương đồng, hay là ngươi xem thử nhé? Dương lực tuyệt đối dày đặc.”
Nhìn hết một lượt, Tô An Lâm dần dần hiểu ra. Sở dĩ pháp khí mạnh mẽ là vì người chế tạo pháp khí đã rót dương khí vào bên trong. Khi đối phó âm vật, dương khí bên trong pháp khí sẽ tuôn ra để đạt đến hiệu quả tấn công. Sở dĩ pháp khí quý giá trừ việc có thể giúp võ giả đối phó âm vật ra, mặt khác còn là do thứ này là sản phẩm tiêu hao. Binh khí bình thường đến khi mài mòn mới coi như hỏng, một thanh đao một thanh kiếm có thể dùng được mấy năm. Nếu chất lượng tốt có thể xem như bảo vật gia truyền để lại suốt mấy đời. Còn pháp khí, sau khi dương lực bên trong tiêu hao hết sạch, nó chính là phế phẩm. Trở thành đồ bỏ thì phải mua cái khác, lâu dần giá cả pháp khí trên thị trường tăng cao không hạ. Chỗ này là chợ pháp khí đã qua sử dụng, cái gọi là pháp khí gần như đều là phế phẩm bị người ta ném đi. Có vài món dương khí chỉ còn lại chút ít, có lẽ dùng được một lần là hỏng hết. Nếu vận may tốt, tìm được thứ còn không ít dương khí thì dùng thêm được vài lần. Hiểu được mấy chuyện này, Tô An Lâm như mở tung cánh cửa thế giới mới.
“Không hổ là nơi rộng lớn, chỗ nhỏ bé như trấn Hoàng Kê còn chẳng có chợ pháp khí.”
Đương nhiên mặt khác là do mộ Hồ Tiên trấn áp, nơi đó ít âm vật, ít khi có ma quỷ. Hắn không dừng lại quá lâu, quyết định làm việc chính trước. Trở về có thời gian có thể cân nhắc thăm dò giá cả pháp khí chính tông, mua một món phòng thân. Trên đường đi, Tô An Lâm chú ý người sống gần đây gần như đều buôn bán pháp khí. Có vài người bán pháp khí đã qua sử dụng, có người gia công sơ cấp, còn gặp được rất nhiều kẻ trộm mộ. Vừa nãy có một tên nhóc trẻ tuổi đến gần, mày mắt gian xảo nói:
“Vị đại ca này muốn mua pháp khí không? Ta là bang trộm mộ, tối qua vừa đào mộ xong kiếm được ba pháp khí hoàn chỉnh, đảm bảo đồ tốt giá rẻ!”
Tô An Lâm không để ý, bây giờ hắn hiểu biết về pháp khí quá ít, sợ thiệt thòi. Ra khỏi chợ, con đường càng lúc càng vắng. Cuối cùng hắn hỏi thăm nhà Điền quả phụ ở một tiệm bán đồ ăn sáng. Nhà Điền quả phụ ở nơi hoang vắng, phải quẹo qua trục đường chính, xuyên qua một đồng ruộng mới trông thấy nhà Điền quả phụ, là một tứ hợp viện nhỏ nhỏ.
Điền quả phụ, tên đầy đủ là Điền Tâm Lăng. Tên nàng cũng khá hay, nghe nói trượng phu mất sớm, sau khi trượng phu qua đời, để lại hai đứa nhỏ một nam một nữ bốn tuổi. May mà có vị đạo trưởng thấy nàng đáng thương, thường xuyên tiếp tế.
“Cốc cốc.”
Tô An Lâm gõ cửa, từ ngoài nhìn vào ngôi nhà này không tệ, tuy cánh cửa hơi cũ một chút, mặt ngoài gồ ghề, nhưng dán câu đối thoạt trông cũng vui vẻ.
“Ai vậy?”