Từ Nhìn Thấy Thanh Máu Bắt Đầu Vô Địch

Chương 240 - Bạn Của Chân Nhân

Chương 240 - Bạn Của Chân Nhân


Cửa mở ra, một bóng người xinh đẹp đứng trước cửa, nàng cao khoảng một mét sáu bảy, dáng người đầy đặn, mặt mày tinh xảo. Nhìn qua nàng khoảng ba lăm ba sáu tuổi, nhưng khí chất rất tốt, nhất là thân hình kia…
“Cũng không trách Thiên Thủy đạo trưởng được…”
Tô An Lâm thầm nói.
“Nương, ai vậy?”
Bên trong truyền đến giọng nói trẻ tuổi.
“Không biết nữa.”
Điền Tâm Lăng nhìn Tô An Lâm, thấy thân hình của Tô An Lâm nàng cảm thấy hắn không dễ chọc.
“Xin hỏi ngươi là…”
Tô An Lâm nghiêm chỉnh nói:
“Trời đêm lạnh lẽo…nỗi nhớ ngươi thành sông.”
Vừa dứt lời, thân hình yêu kiều của Điền Tâm Lăng run rẩy, vành mắt lập tức ửng đỏ.
“Thiên Thủy hắn…hắn…”
“Đạo trưởng hắn…hầy…”
Tô An Lâm lắc đầu, ánh mắt Điền Tâm Lăng ngơ ngác. Thực ra khi Tô An Lâm nói trời đêm lạnh lẽo, nỗi nhớ ngươi thành sông, nàng đã biết có lẽ Thiên Thủy đã chết. Bởi vì lúc đầu khi họ tình chàng ý thiếp, Thiên Thủy từng nói hắn có để một món đồ rất quan trọng của Vân Sơn Quan ở đây. Để tránh người ta mạo danh thay thế, bọn họ đã dùng câu này làm ám hiệu. Ám hiệu xuất hiện, nghĩa là hắn đã chết. Kế tiếp để người kia đào đất lấy đồ là được.
“Huhuhu…”
Điền Tâm Lăng bật khóc.
“Xin bớt đau buồn.”
Tô An Lâm nói.
“Đã chôn hắn chưa?”
“Ừm, lúc đi rất yên ổn.”
Tô An Lâm đáp.
“Vậy thì tốt…vậy thì tốt.”
“Ngươi là ai, sao lại ức hiếp nương ta?”
Đột nhiên truyền đến tiếng quát lớn. Thì ra là nhi tử Điền Tâm Lăng giận dữ lao tới. Hắn khoảng mười lăm mười sáu tuổi, thân hình cường tráng, mày mắt có năm phần tương tự Thiên Thủy chân nhân.
“Thiên Dật, đừng nói bậy, đây là bạn của chân nhân.”
Trịnh Thiên Dật sửng sốt, hiển nhiên biết chân nhân là ai.
“Thì ra là bạn của chân nhân, đã lâu chân nhân chưa đến đây.”
Thiên Thủy chân nhân thường xuyên đến thăm họ, còn đưa lương thực đồ dung cho họ, từ nhỏ đến lớn nếu không phải chân nhân tiếp tế e rằng cả nhà họ đã sớm tan nát. Cho nên hắn rất có hảo cảm với chân nhân.
“Thiên Thủy chân nhân đã chết rồi.”
Tô An Lâm nói.
“Chết rồi.”
Trịnh Thiên Dật ngạc nhiên:
“Chân nhân lợi hại như thế, sao lại chết được?”
“Chuyện này nói ra rất dài, ta qua đây lấy đồ.”
Tô An Lâm đáp.
“Nương, Thiên Thủy chân nhân để đồ gì ở đây vậy?”
“Không biết.”
“Chắc chắn rất đáng tiền?”
Tô An Lâm không để ý hắn, nhìn quanh căn nhà, tìm kiếm vị trí hầm cầu. Vừa nhìn, sắc mặt Tô An Lâm u ám. Được lắm, chỗ này có đến ba hầm cầu.
Trong sân có một cái, hậu viện chỗ nuôi gia súc có một cái, còn một cái trên ruộng bên cạnh hậu viện.
“Nhà ngươi nhiều hầm cầm như vậy à?”
“Ơ…bằng hữu của nhi tử nữ nhi ta rất nhiều, có lúc sẽ ở nhờ nơi này.”
Điền Tâm Lăng giải thích.
“Được rồi.”
Tô An Lâm bất đắc dĩ, nhấc theo cái xẻng trong sân, suy nghĩ xem nên ra tay từ hầm cầu nào trước. Mà Trịnh Thiên Dật lại kéo Điền Tâm Lăng sang một bên, nhỏ tiếng nói:
“Nương, chân nhân giấu đồ gì ở nhà chúng ta vậy, chắc chắn rất đáng tiền?”
“Ngươi hỏi cái này làm gì?”
“Nếu đáng tiền mà bị lấy đi mất chẳng phải tiếc lắm sao?”

Điền Tâm Lăng lập tức răn dạy hắn:
"Đây là đồ vật của đạo trưởng, nhớ kỹ, không phải của chúng ta."
"Nương, ngài đừng nóng giận, ta mới chỉ nói như vậy thôi mà..."
Trịnh Thiên Dật đảo loạn tròng mắt:
"Có điều nói đi cũng phải nói lại, dù sao chân nhân cũng đã chết..."
"Im miệng!"
"A... Ta không nói, không nói nữa."
"Đợi lát nữa ngươi đi tìm thợ xẻ đá lập một cái bia mộ cho chân nhân."
Điền Tâm Lăng nói.
"Ai!" Trịnh Thiên Dật không vui:
"Làm mộ bia đắt lắm đấy."
"Nói ngươi đi thì ngươi cứ đi đi, còn có, tỷ ngươi đi đây rồi? Sáng sớm tinh mơ ta đã nhìn thấy nàng cầm rìu lén lút đi ra khỏi cửa, đang muốn đi tạo phản sao?"
Điền Tâm Lăng nhíu mày nói.
"Không phải đâu, nương, ngài cứ yên tâm đi, gần đây chúng ta sắp phát tài rồi."
Trịnh Thiên Dật cười nói:
"Một người bằng hữu của tỷ đã gửi tin đến, nói là phát hiện một đám pháp khí vất ở nơi hoang dã bên ngoài không có ai lấy, người bằng hữu kia biết tỷ có nhiều người, cho nên muốn hợp tác cùng với tỷ của ta, đi qua đó kéo pháp khí về."
"Pháp khí không có ai lấy? Sao có thể? Các ngươi đừng để bị lừa!"
Điền Tâm Lăng lập tức cảm thấy có chuyện không đúng.
"Nương, ngài cứ yên tâm đi, đó là bằng hữu Đạo bang của chúng ta, hắn rất nghĩa khí, sao có thể lừa gạt chúng ta được, hắn chính là người thường hay mời chúng ta đi ăn cơm uống rượu đấy."
"Nhưng sao có thể có loại pháp khí không ai cần được?"
Điền Tâm Lăng đã ở nơi này lâu như vậy, mưa dầm thấm đất, cũng biết là pháp khí rất trân quý. Chỉ là một cái pháp khí bình thường dùng một lần cũng có thể bán được một lượng bạc.
"Nghe nói là người vận chuyển đám pháp khí này gặp phải Yêu Phong Tử, đều đã chết hết rồi, cho nên người bằng hữu kia của ta mới giấu pháp khí đi trước, sau đó tìm đến tỷ của ta, nói là chuẩn bị chuyển về rồi tìm cơ hội bán đi."


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất