Chương 241 - Lần Này Ta Giàu To Rồi
Nói xong, Trịnh Thiên Dật càng cười vui vẻ hơn:
"Nương, đơn lần này chúng ta kiếm được số tiền lớn, đến lúc đó sẽ đổi một tòa nhà khác."
Lúc hai người kia đang nói chuyện, Tô An Lâm đã lựa chọn được một chỗ để chuẩn bị đào đất!
Chỗ mà hắn lựa chọn là cái nhà xí ở sau hậu viện, không có nguyên nhân gì khác, đúng là bởi vì chỗ này thối nhất.
Có câu gọi là chỗ thối nhất lại là chỗ an toàn nhất, Tô An Lâm tự mình đặt bản thân vào vị trí của Thiên Thủy chân nhân, nếu như bản thân mình là hắn ta, vậy hắn nhất định sẽ làm như vậy!
"Đào thôi!"
Hắn không có chút do dự nào, cần cái xẻng cắm xuống dưới. Bỗng nhiên, có một cơn gió thôi qua, mùi hương nồng liệt làm cho sắc mặt Tô An Lâm ngừng lại...
"Nôn!"
Quá ghê tởm!
"Chết mất, chỗ này thối quá đi mất."
Giờ khắc này, Tô An Lâm mới ý thức được nhiệm vụ gian khổ thế nào.
"Không thể như vậy được, thà rằng bỏ chút bạc ra để tìm người hỗ trợ."
"Phanh!"
Cửa lớn đột nhiên bị đẩy ra.
"Nương, nương, đệ đệ!"
Có một cô nương đi vào, tuổi khoảng chừng hai mươi, mặc y phục màu xanh lam, đầu buộc tóc đuôi ngựa, làn da ngăm tối màu, đen giống như là con khỉ.
Tô An Lâm nhìn qua, đây là con gái của Điền Tâm Lăng, Trịnh Tú Lâm.
Điền Tâm Lăng đang đặn do nhi tử của mình đừng nên chơi chung với đám người Đạo bang, nhìn thấy nữ nhi đi vào, vội vàng tiến đến:
"Vội vàng như vậy làm cái gì?"
"Nương, lần này chúng ta giàu to rồi, ta làm một mối mua bán lớn, tổng cộng có mười cái pháp khí, đều là hàng tốt cả!"
Trịnh Tú Lâm hưng phấn đi vào trong nhà.
"Tỷ, hiện tại hàng ở đâu rồi?"
"Sau khi vào trong thành Ngô Nam đại ca đã kéo đi rồi, hắn nói cất ở một chỗ kín đáo, chờ đến khi tiếng gió giảm xuống mới lấy ra để bán, chúng ta và hắn chia đôi, tính ra thì ít nhất cũng phải kiếm được hơn một ngàn lượng bạc."
Trịnh Tú Lâm hưng phấn nói.
"Giàu to rồi giàu to rồi."
Trịnh Thiên Dật cũng vô cùng hứng khởi.
Điền Tâm Lăng lại có chút không yên tâm:
"Cái người Ngô Nam kia, hắn đáng tin sao?"
"Ngô Nam đại ca làm người rất tốt, mấy ngày nay hắn vẫn luôn mời chúng ta ăn cơm, làm người rất trượng nghĩa."
Trịnh Tú Lâm vẫy vẫy tay:
"Nương, ngài cứ yên tâm đi. A, người kia là người ai vậy, sao lại đi đào đất bên cạnh hầm cầu?"
"Tỷ, người đó là bằng hữu của chân nhân, chân nhân đã chết rồi."
Trịnh Thiên Dật nói sơ lược mọi chuyện một lần.
Trịnh Tú Lâm nhíu đôi lông mày thô đen lại.
"Đã chết à!"
Nàng lập tức xắn tay áo lên, lộ ra hai cánh tay ngăm đen, nhìn Điền Tâm Lăng nói:
"Đạo trưởng đã chết, vậy đồ vật giấu ở nhà chúng ta thì là của chúng ra rồi."
Điền Tâm Lăng nhíu mày:
"Ngươi không được nói như vậy."
"Nương, là ngài quá lương thiện."
Trịnh Tú Lâm nói thẳng không kiêng dè gì:
"Đạo trưởng làm người đúng là rất tốt, nếu như chính hắn đến đây lấy, ta chắc chắn không nói cái gì, hơn nữa còn đưa rượu ngon đồ ăn tốt ra để chiêu đãi, nhưng mà kia là ai chứ?"
"Đúng vậy đấy, tỷ, vừa nãy ta cũng nói như thế, vậy mà nương lại nói ta."
"Thôi, ta đi nói cho, đệ, ngươi đi gọi người đi, ta thấy người này cường tráng như vậy, nếu ít người chúng ta sẽ có hại."
"Được thôi."
Trịnh Tú Lâm là đại tỷ của khu này, bên dưới có mười người thủ hạ, hơn nữa bản thân nàng cũng đã từng đi vào võ quán để luyện võ, thậm chí còn học được một ít đạo pháp từ trong Vân Sơn quan, thực lực của nàng cũng đã đạt tới tầng thứ tư Đoán Thể, cho nên nàng cũng không sợ những võ giả bình thường.
Theo như nàng thấy, tuổi của Tô An Lâm cũng chỉ ngang bằng với nàng, vậy thì thực lực có thể mạnh đến chỗ nào?
"Này, ngươi tên là gì?"
Trịnh Tú Lâm đi tới bên cạnh Tô An Lâm, dáng vẻ lưu manh mở miệng nói.
Tô An Lâm nhìn bộ dáng xấu xa ngang ngược của Trịnh Tú Lâm, khẽ nhíu mày, mới bao nhiêu tuổi mà đã học được thói hư tật xấu như vậy? Chẳng trách Thiên Thủy chân nhân lại nói là hai đứa nhỏ này không quá hiểu chuyện.
Có điều hắn cũng lười để ý chuyện này, định tiếp tục đào được công pháp sẽ rời đi.
"Tô An Lâm."
Hắn lời ít ý nhiều trả lời.
"Ngại quá, đồ vật ở chỗ này là của chúng ta."
Trịnh Tú Lâm không khách khí mở miệng, không định nói quanh co lòng vòng:
"Ngươi đi đi, mong là ngươi sẽ thức thời một chút."
Nàng nói xong còn vỗ vỗ rìu bên hông, làm vẻ mặt uy hiếp.
Tô An Lâm buồn cười, hôm nay hắn đến đây chỉ là muốn đi tìm công pháp, cho nên mới không đeo đao trên người, không ngờ đến, lai có người cho rằng hắn dễ bắt nạt.
"Muốn uy hiếp ta? Ta khuyên ngươi đừng làm chuyện xằng bậy, nếu không sẽ phải hối hận đấy."
Trịnh Tú Lâm cười lạnh:
"Ta, Đạo bang, ngươi cảm thấy ta là nữ nhân nên dễ bị bắt nạt đúng không? Ta nói cho ngươi biết, ta là đại ca ở chỗ này, ai dám không nghe lời ta nói chứ?"