Chương 242 - Ngay Cả Chân Nhân Cũng Không Nỡ Đánh Ta
Tô An Lâm nghe thấy tên Đạo bang thì nhíu mày, hắn nhớ tới những ngày tháng trước kia bị một ít bang phái uy hiếp, chèn ép.
"Còn nhỏ tuổi đã không biết học cái tốt, xem ra ta thật sự nên thay đạo trưởng giáo huấn ngươi một chút."
Điền Tâm Lăng đang giặt quần áo lại chút ý tới chuyện ở chỗ này, vội vàng chạy tới:
"Tú Lâm, ngươi đang làm cái gì vậy!"
"Nương, ngài đừng quan tâm, nơi này là nhà của chúng ta, muốn đào đồ vật cũng phải được chúng ta đồng ý, nếu không về sau có phải là người nào cũng có thể đến đây bắt nạt chúng ta? Vậy mặt mũi của đại ca Cổ Thành như Trịnh Tú Lâm ta nên để ở đâu?"
Vèo!
Tô An Lâm giống như một trận gió, nháy mắt đi tới trước mặt Trịnh Tú Lâm.
"Bang!"
Đáp lại lời Trịnh Tú Lâm là một cái tát thật mạnh của Tô An Lâm. Trịnh Tú Lâm bị đánh một cái thật mạnh, rơi xuống cạnh hầm cầu, nếu như hắn đánh mạnh hơn một cái, nàng sẽ ngã xuống trong hầm cầu.
Mùi hương hôi thối tanh tưởi nháy mắt đánh úp lại, nàng bụm mặt đứng dậy, sắc mặt ngăm đen tràn đầy giận dữ:
"Ngươi dám đánh lén, người trong giang hồ mà cũng đánh lén sao, ngươi ngươi ngươi..."
"Có phải là ngươi đã đọc quá nhiều truyện võ hiệp không vậy, có ai quy định là muốn động Sắc mặt của Tô An Lâm bình tĩnh không một gợn sóng.
"Công tử, ngươi…"
Điền Tâm Lăng nhìn thấy nữ nhi bị đánh, vô cùng đau lòng, muốn thay nàng cầu xin vài câu, nhưng mà Tô An Lâm đã xua tay nói:
"Ngày thường ngươi mặc kệ nàng, như vậy ở ngoài kia sẽ có người khác thay ngươi dạy dỗ nàng."
"Ngươi đánh ta, ngay cả chân nhân cũng không nỡ đánh ta, được, được lắm, ngươi xong rồi, ta nói cho ngươi biết, ngươi xong rồi, thần tiên có đến đây cũng không thể nào cứu được ngươi, ta nói cho ngươi biết!"
Trịnh Tú Lâm tức muốn hộc máu.
Đúng lúc này, Trịnh Thiên Dật dẫn theo năm sau người trẻ tuổi vọt vào sân, thấy một màn như vậy, đán người trẻ tuổi vô cùng căm phẫn.
"Mẹ nó, dám đánh đại tỷ của chúng ta, hắn chán sống rồi?"
"Nếu không làm cho hắn biết sự lợi hại chúng ta, có phải về sau con chó con mèo gì đều dám đến bắt nạt chúng ta không?"
"Chúng ta chính là Đạo bang đấy, nói cho hắn biết, dọa chết hắn."
"Đúng vậy, dọa chết hắn."
Ở trong cảm nhận của bọn họ, tên tuổi của Đạo bang này chính là một từ cực đáng sợ, dù sao thì ngày thường bọn họ vào nam ra bắc, lấy tên tuổi của Đạo bang ra nói thì một ít bang phái nhỏ hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ nể mặt bọn họ.
Trịnh Thiên Dật nắm lấy gậy gỗ bên cạnh, nâng Trịnh Tú Lâm dậy:
"Tỷ, ngươi không sao chứ?"
"Không có chuyện gì, một chút thương nhỏ như vậy không đáng ngại, ta bị hắn đánh lén, xông lên cho ta..."
Một đám người vây quanh lên.
"Phanh!"
Tô An Lâm giơ nắm tay lên, lập tức đánh gãy cây gậy gỗ.
Trịnh Thiên Dật sửng sốt:
"Đây là kiểu nắm tay gì vậy?"
Phải biết rằng cây gậy gỗ này của hắn là đồ vật đánh nhau mà hắn thường xuyên sử dụng, độ cứng rắn không hề thua kém gậy sắt. Chỉ là bị hắn đánh một cái như vậy đã bị gãy nát. Rồi sau đó, hắn chỉ cảm thấy bên tai mình xuất hiện tiếng gió gào thét, một trận quay cuồng trời đất, bên tai lại truyền đến tiếng hét thảm thiết của huynh đệ.
Một lúc sau, đám người trẻ tuổi đã ngã hết xuống trên mặt đất, không ngừng thống khổ kêu rên.
Còn về Trịnh Tú Lâm, Tô An Lâm cầm chân nàng đẩy ngã vào trong hầm cầu, lúc này nàng chỉ cách đống phân bên trong một cm. Khoảng cách gần trong gang tấc, cho nên hương vị tận trời bên trong cũng ập lên làm cho nàng không mở mắt ra được.
"Gia, đại gia, buông tha cho ta, cầu xin ngươi…"
Trịnh Tú Lâm sợ muốn khóc.
"Vị đại nhân này."
Điền Tâm Lăng vội vội vàng vàng đi tới đây.
"Xem mặt mũi của nương ngươi, cho nên ta tha cho các ngươi, hiện tại mau đào đất cho ta."
Vừa lúc không có ai để sai xử, Tô An Lâm ném Trịnh Tú Lâm lên mặt đất:
"Mau đứng dậy đào cho ta, nếu không ta sẽ ném các ngươi vào trong đống phân đó để tắm rửa một cái."
Vừa nghe thấy hắn nói những lời này, đám người trẻ tuổi giống như là được tiêm máu gà, đứng dậy điên cuồng đào đất.
Trịnh Tú Lâm là người ra sức nhất, vừa đào vừa khóc lóc nói:
"Gia, vừa nãy là do chúng ta sai, ngài đừng để trong lòng."
"Nói nhảm ít thôi, mau đào đi."
Tô An Lâm trở lại sân để nghỉ ngơi, thật là thoải mái, không cần phải chịu đựng hương vị ở chỗ đó.
"Công tử, đây là tham trà."
Điền Tâm Lăng bưng một ấm trà tới.
"Đa tạ."
"Công tử, ngươi tên gì?"
Tô An Lâm nghĩ nghĩ, sau đó thuận miệng đáp:
"Gọi ta là Tư Thông là được."
Đây cũng là để bảo vệ bọn họ, miễn cho sau này bọn họ lỡ miệng nói ra tên thật của hắn.
"Tư Thông."
Điền Tâm Lăng gật đầu, ngay sau đó thở dài:
"Chuyện vừa lúc nãy đúng là thật có lỗi với ngài, hài tử lớn rồi, càng ngày càng không nói được."