Chương 243 - Hộp Sắt
Tô An Lâm nghiêm mặt nói:
"Thái thái, ngươi không muốn sau này nhi tử nhi nữ của ngươi gặp chuyện đúng không?"
"A, công tử, ngươi nói vậy là..."
"Đám người Đạo bang là như thế nào, ta hiểu rất rõ, không có mấy người là người tốt, về sau ngươi nên bảo bọn họ rời xa những người đó."
"Ta cũng hiểu được, nhưng mà bọn họ không nghe ta khuyên bảo, cũng giống như là lần này, còn nói cái gì mà kiếm được một đống pháp khí..."
Điền Tâm Lăng nói sơ qua một chút, Tô An Lâm nghe vậy liền cảm thấy có chút không ổn.
"Để một người tên Ngô Nam lôi pháp khí đi?"
Hắn cười lạnh:
"Nữ nhi của ngươi đã lăn lộn ở bên ngoài bao nhiêu lâu như vậy đúng là quá uổng phí, chỉ như vậy đã tin người ta? Nhỡ đâu hắn lôi pháp khí đi, người cũng biến mất, vậy đám pháp khí kia chính là do các ngươi lấy."
Oanh!
Nghe Tô An Lâm nói như vậy, Điền Tâm Lăng hoảng hốt:
"Không… Không thể nào."
"Trên giang hồ, lòng phòng bị người khác là không thể không có."
Tô An Lâm nghiêm mặt:
"Ta đã nhìn thấy chuyện như vậy rất nhiều lần."
"Vậy ta phải đi nhắc nhở nàng một tiếng."
"Ừ, nên thế."
Tô An Lâm nói đến chỗ thì nên dừng, không nói nhiều lời, dù sao hắn lấy được đồ vất sẽ rời đi luôn, cho nên không nghĩ gây quá nhiều chuyện.
Buổi chiều, Tô An Lâm vừa mới ăn cơm trưa xong đã nghe thấy Trịnh Tú Lâm hô to:
"Tìm được rồi!"
…
"Tìm được rồi!"
Trịnh Thiên Dật vẻ mặt vui sướng cúi người ghé vào hố, nâng một cái hộp sắt thật lớn lên.
Tô An Lâm vừa mới ăn cơm xong đang ngồi uống trà, lời trà này hương vị rất thanh, làm cho tâm tình bực bội của hắn cũng được thả lỏng xuống. Đột nhiên nghe thấy giọng nói của Trịnh Thiên Dật, hắn nhưng chóng đi tới đó, một đám người vội vàng tránh ra, thái độ kính sợ.
Trịnh Tú Lâm nhận lấy hộp sắt, phủ đi lớp bụi ở bên trên cung kính đặt ở trước mặt Tô An Lâm.
"Gia, đây."
Tô An Lâm nhận lấy hộp sắt, hộp sắt này không có khóa, hắn trực tiếp mở ra. Lọt vào tầm mắt là một cái hộp be bé bằng đồng thau, bên trong tỏa ra một mùi hương, phía trên có hoa văn rất xinh đẹp, ở chính giữa viết ba chữ to:
Vân Sơn quan.
Lại xem phía dưới còn khắc thêm mấy cái chữ nhỏ:
Được đến vật này, làm chủ Vân Sơn quan.
Hộ Thể Cương Khí Kinh, chia ra làm hai bộ thượng hạ.
Thượng bộ, quan chủ và đệ tử đều có thể luyện tập. Mà hạ bộ, chỉ được truyền lại cho quan chủ.
Đáng tiếc là hiện tại người của Vân Sơn quan đã chết hết rồi.
Tô An Lâm không chút do dự mở cái hộp nhỏ ra, nhìn thoáng qua, bên trong có hai bộ kinh đang nằm ngay ngắn.
"Được rồi!"
Tô An Lâm ném hộp sắt xuống, chỉ lấy hộp đồng thau:
"Ta đã lấy được đồ vật rồi, ta đi trước đây."
Điền Tâm Lăng đuổi theo đi ra khỏi nhà ở:
"Chờ đã..."
"Còn có việc gì?"
Tô An Lâm quay đầu lại.
"Nhỡ đâu... Nhỡ đâu việc mà nữ nhi ta vừa làm chọc phải chuyện phiền toái, vậy nên làm như thế nào bây giờ?"
Lúc nãy Điền Tâm Lăng nghe Tô An Lâm nói, càng nghĩ càng cảm thấy lần này nữ nhi của mình đã bị người lừa rồi, dù sao một đám pháp khí lớn như vậy, sao có thể không có chủ được. Mà có thể có được nhiều pháp khí như vậy, chắc chắn thế lực đứng sau cũng không nhở. Thế lực không nhỏ, thủ hạ nhất định sẽ có nhiều tai mắt khắp nơi, bọn họ chỉ cần tùy tiện nghe ngóng một chút là sẽ biết được hôm nay nữ nhi đã vận chuyển một đám pháp khí trở về.
Nếu như bọn họ tìm tới nhà...
Hậu quả đúng là không dám tưởng tượng!
Cho nên bà ta chạy theo Tô An Lâm, hy vọng hắn có thể nghĩ cách giúp.
Tô An Lâm có thể có cách nào?
Hơn nữa dám làm ra loại chuyện như vậy, chỉ có thể nói Trịnh Tú Lâm không biết sống chết, không có đầu óc, tùy hứng bá đạo, có thể nghĩ được, là do ngày thường đã kiêu ngạo ương ngạnh quen rồi.
Cho nên hắn gọn gàng dứt khoát nói:
"Có phiền toái, vậy sớm chuyển nhà đi chỗ khác đi, ta chỉ có một người, chẳng lẽ còn có thể giúp ngươi đi giết người sao?"
"Cái này..."
"Ngươi có thể lập tức đi hỏi thăm, nếu như thật sự không thể tìm thấy tên Ngô Nam kia, vậy nhanh chóng chuyển nhà đi."
Tô An Lâm cũng có ý tốt nhắc nhở bà ta, nói xong liền đi.
Hắn không lập tức trở về khách điếm, mà là đi dạo trên một đoạn đường cách đó không xa để nhìn xem những pháp khí cũ, vừa xem vừa nghe người bán hàng rong giới thiệu về những pháp khí này.
"Tránh ra tránh ra, Bạch bang có việc, đừng chặn đường."
Bỗng nhiên, một đám người mặc quần áo bằng vải thô màu trắng giống như áo tang chạy về bên này. Tên đi đầu có thanh máu rất cao.
"Thanh máu: 123”
Đằng sau có bốn năm người, thanh máu cũng rơi vào khoảng tám chín mươi điểm, phía sau nữa còn có một đám lâu la, cũng có đến bốn mươi người. Những người này mặc trang phục thống nhất, đi lại vội vàng, những chỗ đi qua đều gà bay chó sủa.