Chương 248 - Càu Nhau
Nàng nghĩ lại mà thấy sợ, cảm thấy chính mình đúng là quá may mắn.
"Cho nên ta quyết định, để tránh cho đêm dài lắm mộng, ba cái xe hàng phía sau bán giá thấp một chút, nhanh chóng rời khỏi nơi này rồi nói sau."
Tô An Lâm trầm giọng nói:
"Có thể, nhưng mà mấy ngày hôm nay bảo huynh đệ của ngươi đi hỏi thăm một chút, tìm một người tên là Ngô Nam."
Hắn có thể không ra tay hỗ trợ, nhưng mà đi hỏi thăm một chút người thì vẫn có thể.
Thấy Lý Thi Dao khó hiểu nhìn chằm chằm chính mình, Tô An Lâm giải thích một chút.
Lý Thi Dao hiểu rõ:
"Thì ra là như vậy, được rồi, ta sẽ để các huynh đệ đi thăm hỏi cho."
...
Lúc chạng vạng.
Đầu trọc Tôn Đại Thiện kéo thân hình mệt mỏi tiến vào một quán trà.
"Bang!"
Hắn tàn nhẫn đập bàn:
"Có mắt hay không vậy, không thấy Tôn gia gia của ngươi đang ở đây sao, mau rót trà đi!"
"Dạ dạ, Tôn gia, lập tức mang trà lên."
Một đám tiểu đệ ngồi xuống.
Một tên cằm có nốt ruồi đầy mặt khó chịu nói:
"Đại ca, Bạch lão đại tuổi tác đã lớn rồi, ngay cả một người trẻ tuổi cũng không dám động, còn không phải là thân hình to lớn một chút hay sao?"
"Đúng vậy, mây người đang ngồi ở đây có ai là không to lớn như hắn chứ? Thật không biết Bạch lão đại đang lo lắng cái gì, theo như ta nói, hôm nay nên bắt hết đám tiểu thí hài kia lại, rồi giao cho Trương Ma Tử."
Đám người này là tâm phúc của Tôn Đại Thiện, đã đi theo Tôn Đại Thiện từ rất sớm, cho nên trong đáy lòng chỉ nhận Tôn Đại Thiện, tất nhiên sẽ không khách khí với Bạch Phi Sơn.
Tôn Đại Thiện uống một hớp trà lớn, cũng đầy một bụng oán khí. Hôm nay hắn bị ăn một cái tát, lại bởi vì tìm Ngô Nam nên phải chạy ở bên ngoài suốt buổi trưa, chân hắn mẹ nó sắp đứt ra rồi, mà một cái góc áo cũng không tìm thấy.
Hiện tại Ngô Nam giống như đã mất tích rồi.
"Được rồi, càu nhàu thì có ích gì? Tìm được người mới là quan trọng."
"Nhưng mà không tìm thấy thì sao bây giờ?"
Có tên tiểu đệ lo lắng nói:
"Đám hàng hóa này dù sao cũng là của nơi đó, nếu như tức giận thì đầu trên cổ chúng ta cũng không giữ được."
Tôn Đại Thiện cười lạnh:
"Yên tâm, ta đã sai Lại Tử đi nhìn chằm chằm để xem tên tiểu tử kia ở chỗ nào, sau đó ta sẽ đi đến chỗ Trương Ma Tử cáo trạng."
"Đại ca, nếu Bạch lão đại biết được, vậy..."
"Ai! Lần này Bạch lão đại làm việc bất lực, không trách ta được!"
Trong mắt Tôn Đại Thiện lộ ra hung quang:
"Còn không phải là năm đó đã cho ta một ngụm cơm, nói đi nói lại mấy chục lần, ta cũng đã làm trâu làm ngựa trả hết rồi, hiện tại nên để ta tự mình làm chủ."
Hắn nói xong, một người trẻ tuổi gầy yếu thấp bé, mặc quần áo mỏng manh chạy vào:
"Đại ca."
"Lại Tử, rốt cuộc ngươi đã tới, biết được tên ngốc kia ở chỗ nào sao?"
"Biết, không ngờ hắn lại là người của thương đội Lý gia! Ta nghe thấy lần này người dẫn đầu thương đội Lý gia là Lý Thi Dao."
"À? Như vậy xem ra, nói không chừng người đứng sau chuyện này là thương đội Lý gia! Là bọn họ lấy mất pháp khí."
…
Tổng đà Đạo bang.
Ở trong một tiểu viện an tĩnh nằm sâu bên trong, có một người nam tử trung niên mặc áo đen, bộ mặt rỗ, đột nhiên vươn đôi tay khô gầy ra.
"Vèo!"
Hắn ra tay nhanh như chớp, bắt lấy cọc người gỗ ở trước mặt.
"Oanh!"
Cọc người gỗ theo tiếng đứt gãy, vụn gỗ rơi đầy xuống đất.
"Trương lão, đồ ăn đã chuẩn bị xong rồi."
Một người thuộc Đạo bang tiến vào trong viện bẩm báo.
"Bạch Trường Sơn đã trở lại chưa?"
"Còn chưa về."
"Nói như vậy, cũng chưa tìm thấy đám pháp khí kia?"
"A... Đúng vậy."
Người tiến vào căng da đầu nói, chân cẳng khẽ run lên.
Không có biện pháp, người đứng trước mặt hắn là Trương Ma Tử tiếng tăm lẫy lừng của Hắc Kiếm sơn trang, tuy rằng tên của hắn buồn cười, nhưng mà thủ đoạn lại khiến cho người ta không thể cười nổi, bởi vì những ai đắc tội với hắn đều chết rất thảm. Hơn nữa còn nghe đại lão nói, người này nuôi dưỡng âm vật...
Sắc mặt Trương Ma Tử càng trở nên âm trầm, hơi thở đáng sợ! Lại nhìn bàn tay hắn đang nắm chặt lại, khớp xương vang lên răng rắc.
Gần đây tâm tình của của hắn thật sự không tốt, Nhân Bì âm linh ở trên Vân Sơn quan đã bị người giết chết, là do Âm Tông làm, nhưng mà sau khi xong việc hắn suy nghĩ lại, đột nhiên phát hiện có chỗ không thích hợp. Bởi vì chuyện Hộ Thể Cương Khí Kinh này chỉ có phản đồ của Vân Sơn quan là Trầm Hưng Châu biết, mà hiện tại Trầm Hưng Châu đã đi theo hắn, bái hắn làm thấy, không cần phải truyền tin tức này ra ngoài. Nếu như truyền ra, Trầm Hưng Châu còn dám ở lại đây sao?
Còn nữa, Nhân Bì âm linh của hắn là bị võ giả đánh chết, nếu là người của Âm Tông làm, tại sao còn phải dùng thủ đoạn này?
Vốn dĩ chuyện này đã đủ làm cho hắn đau đầu rồi, không ngờ tới, một đống pháp khí quý giá lại bị mất!
Đống pháp khí này rất quan trọng đối với Hắc Kiếm sơn trang....