Chương 261 - Xem Ra Tô An Lâm Gặp Phiền Toái Rồi
Nếu biết, đánh chết hắn cũng không dám tới dọa dẫm.
"Thẩm gia, tên nhóc này đúng là ngông cuồng.”
Tôn Đại Thiện lại gần.
"Hừ, nếu hắn đã muốn chết, vậy ra lệnh đi, đuổi theo, tối nay ta tắm máu thương hội Lý gia."
Ở cửa thành có quá nhiều người, không tiện ra tay.
"Được rồi, lập tức chuẩn bị."
Tôn Đại Thiện hưng phấn đi chuẩn bị.
Gần đây hắn đã hỏi thăm được thương hội Lý gia bán hàng kiếm không ít bạc, nếu làm xong vụ này, hắn sẽ giàu to.
Lại còn có thể được Trương Ma Tử và Thẩm Hưng Châu tín nhiệm, chỉ nghĩ thôi đã thấy hưng phấn.
Trên tầng hai quán trà cách đó không xa.
Bạch Trường Sơn lẳng lặng nhìn Thẩm Hưng Châu và Tôn Đại Thiện.
"Đại ca, Tôn Đại Thiện giấu ngươi làm việc cho Thẩm Hưng Châu, đáng giết.”
Một thanh niên mặc áo bào xanh bên cạnh nghiêm mặt nói.
"Trương Ma Tử đúng là quá đáng!”
Bạch Trường Sơn cười nhạt, bọn họ đều đáng chết!
"Trương Ma Tử đâu?”
Bạch Trường Sơn lại hỏi.
"Sáng nay đã rời đi, không biết tung tích."
"Xem ra Tô An Lâm gặp phiền toái rồi."
...
...
"Mọi người đều nghe đây, ăn uống sớm một chút, ăn cho no, có thể lát nữa sẽ có người đến gây chuyện với chúng ta."
Tới gần chạng vạng tối, đoàn xe dừng lại ở một bờ sông.
Ngay lúc tất cả mọi người nghỉ ngơi, Tô An Lâm hô lên.
Vừa rồi hắn đã nói chuyện về Thẩm Hưng Châu cho đám người Lý Thi Dao, Lý Thi Dao gật đầu nói:
“Nhanh chóng nghỉ ngơi, đốt lửa lên, tối nay ai cũng không được lơ là."
Đám hộ vệ vội vàng nổi lửa.
Có vài người kéo ngựa đi uống nước, có vài người thì lấy lương khô ra ăn.
Chẳng mấy chốc trời đã tối, mọi người cũng ăn cơm xong.
Lúc Tô An Lâm đang nghỉ ngơi, bỗng nhiên chú ý tới một bóng người đi ra từ phía bên phải rừng.
Người này mặc trường bào màu trắng, tay cầm trường kiếm, thanh máu của hắn tỏa sáng lấp lánh trong bóng tối.
“Thanh máu: 140/140”
Ở sau lưng hắn còn có hơn ba mươi thanh máu rậm rạp chằng chịt.
"Thẩm Hưng Châu, ta vốn cho rằng sau nửa đêm ngươi mới đến, không ngờ lại tới sớm như vậy."
Tô An Lâm cất cao giọng nói.
Thẩm Hưng Châu sửng sốt, vẻ mặt phong phú, sao hắn biết được là ta?
Phải biết bây giờ trời đã tối.
Sau khi trời tối trong rừng chỉ có một màu đen sì, ngay cả hắn nấp trong bóng tối cũng không thấy được đám người Tô An Lâm, làm sao Tô An Lâm lại biết là hắn?
Nhưng cũng không cần để ý, hắn đi thẳng ra:
“Tô An Lâm, ban ngày ta đã nói sẽ không bỏ qua cho ngươi."
"Cho nên ta đang đợi ngươi."
"Ta rất khó hiểu, sao ngươi lại biết tên ta?”
Thẩm Hưng Châu cau mày, cho rằng người Bạch Bang nói cho hắn.
Tô An Lâm đi thẳng tới chỗ Thẩm Hưng Châu:
“Muốn biết sao? Đánh thắng ta trước đã."
Phía sau còn có không ít người, mặc dù chỉ là một đám lâu la, nhưng vì để tránh đêm dài lắm mộng, cứ giết Thẩm Hưng Châu trước rồi tính sau.
Cảm giác được sát ý của Tô An Lâm, Thẩm Hưng Châu cười nhạt:
“Không biết tự lượng sức mình, ta sẽ đánh ngươi thành tàn phế trước rồi từ từ tra hỏi."
Hắn xê dịch bước chân, Cương Khí Kinh bùng nổ trên tay.
"Xoẹt!"
Thẩm Hưng Châu rút trường kiếm ra, nâng lên thật cao.
"Chết đi!"
Hắn quát lớn một tiếng, cương khí mãnh liệt trên thân kiếm phá vỡ không khí.
Thẩm Hưng Châu tự tin mỉm cười, ở trong mắt hắn, Tô An Lâm chỉ là một tên hộ vệ của Lý gia thôi.
Một tên hộ vệ có thể lợi hại đến mức nào chứ?
Người lợi hại sẽ cam tâm làm một tên hộ vệ sao?
Hiển nhiên không thể nào.
Ngay lúc thân kiếm chém tới, Tô An Lâm cũng xông đến trước mặt Thẩm Hưng Châu.
"Quá chậm."
Hiển nhiên, Thẩm Hưng Châu đã đánh giá thấp hắn, không dùng hết toàn lực.
Một giây kế tiếp, Tô An Lâm bắt lấy cổ hắn!
"Một kích này là để báo thù cho người của Vân Sơn Quan, chết đi."
"Răng rắc!"
Hắn bóp một cái, cổ Thẩm Hưng Châu gãy lìa.
…
Cảnh tượng bất thình lình ấy khiến cho đám người Tôn Đại Thiện ở phía sau tái mét mặt mày.
Thẩm Hưng Châu thực lực mạnh mẽ thế mà lại bị giết chỉ trong nháy mắt, thế này còn đánh đấm cái nỗi gì.
“Bắn tên, bắn tên mau, giết hắn.”
Thấy Tô An Lâm nhìn về phía bọn họ, Tôn Đại Thiện hoảng hốt, vội vàng vung tay hét lên.
Ban đầu, những mũi tên này vốn là để chào hỏi đoàn xe, nhưng Tô An Lâm quá mạnh, tất cả đều không kịp phản ứng, vội vàng bắn tên về phía hắn.
Tô An Lâm phát động Ngũ Cầm Thân Pháp, thân thể nhẹ nhàng lướt về phía trước tựa chim bay.
“Keng keng keng…”
Mũi tên dày đặc phóng vào người hắn, phát ra tiếng vanh lanh lảnh dễ nghe.
“Con mẹ nó, hắn không phải là người.”
Tôn Đại Thiện trợn tròn mắt, quay đầu bỏ chạy.
“Chết đi, chết đi, chết đi, chết đi...”
Tô An Lâm hệt như một chiếc xe tải hạng nặng, cán qua nơi nào là nơi đó lập tức vang lên tiếng xương nứt gãy giòn tan.
“A...”
“Tay của ta…”
“Cổ của ta...”
“Chân ta, a a...”
“Bụng ta... A...”
“Kích sát thành công...”
“Kích sát thành công...”
“Kích sát thành công...”
Tôn Đại Thiện nghe những tiếng kêu thảm thiết phía sau mà da đầu tê dại.