Chương 262 - Là Thứ âm Vật Gì?
Mình chọc phải thứ quái quỷ gì thế này?
Một giây sau, Tô An Lâm thuận tay nhặt một mũi tên lên, phóng về phía Tôn Đại Thiện.
“Phập!”
Tôn Đại Thiện bị mũi tên găm trúng đùi, nhào thẳng ra ngoài, ngã xuống đất chết bất đắc kỳ tử.
“Chết đi, chết đi...”
Tô An Lâm tiếp tục lao vào đám đông.
Những người còn lại nào dám đến gần hắn, tất cả đều bị đánh bay rồi chết thảm.
“Khà khà, thú vị, cũng thú vị đấy...”
Bỗng nhiên, ở chỗ Thẩm Hưng Châu khi nãy, hắn bị bẻ gãy cổ thế nhưng lại không chết.
Thay vào đó, hắn nghẹo cổ từ từ đứng dậy, nở nụ cười quỷ dị, đôi má nhợt nhạt càng trở nên tái nhợt hơn.
“Hắn chưa chết!”
Xa xa, sắc mặt đám người Lý Mạnh thay đổi rõ rệt.
“Hửm?”
Tô An Lâm nghe tiếng, quay đầu nhìn lại:
“Thẩm Hưng Châu, trên người ngươi cũng có âm vật?”
Chẳng trách vừa nãy sau khi giải quyết Thẩm Hưng Châu, thanh máu của hắn tụt như điên.
Cuối cùng chỉ còn lại 8 điểm máu.
Hắn cứ tưởng rằng chút máu đó sữ từ từ rớt nốt, cuối cùng Thẩm Hưng Châu sẽ chết.
Nhưng không ngờ, thế mà hắn lại hồi sinh.
Không những thế, thanh máu còn tăng gấp đôi.
“Thẩm Hưng Châu”
“Thanh máu: 295/295.”
Thẩm Hưng Châu rung rung hai vai, vô cùng vui vẻ:
“Ngươi nói xem?”
“Thân là nhân sĩ đạo môn hàng yêu trừ ma, thế mà lại trở thành nô bộc của âm vật, ta cũng cảm thấy mất mặt thay ngươi đấy.”
Tô An Lâm không chút khách khí nói.
“Bớt lôi mấy cái lý luận vô bổ đó ra nói với ta đi, thói đời ngày nay nhỏ yếu chính là cái tội, âm vật mới khiến ta trở nên mạnh mẽ!”
Thẩm Hưng Châu nhe răng cười, hàm răng dày đặc, dữ tợn như quỷ.
“Vừa rồi là ta bị ngươi đánh lén, bây giờ ta chuẩn bị sẵn sàng rồi.”
Dứt lời, Thẩm Hưng Châu đột nhiên bẻ thẳng cái cổ đang vẹo.
Rắc một tiếng.
Hắn vặn cổ, năm ngón tay nắm chặt thành nắm đấm, hai cánh tay thô to nổi đầy những sợi gân màu xanh đen.
Hắn mang theo một sức mạnh có tính bùng nổ, tấn công về phía Tô An Lâm.
Đại đao của Tô An Lâm cũng hung hăng đập tới.
Oành oành!
Nắm đấm của Thẩm Hưng Châu biến thành màu đen, có thể lờ mờ nhìn thấy có một lớp vảy màu đen ở trên đó.
Nắm đấm của hắn nện vào thanh đao lớn phát ra tiếng nổ ầm trời cùng những đợt sóng khí rung chuyển.
Hai người một quyền một đao, nhưng đều cùng một lúc bay ra ngoài.
Hai chân Tô An Lâm ghì trên mặt đất khiến bùn đất bị cày lên một lớp, bụi bặm mịt mù.
Hắn liếc nhìn thanh đại đao của mình, ánh mắt ngưng lại.
Mặc dù lưỡi đao không bị hư hại, nhưng bên trên đã xuất hiện một vết nứt.
Đao hỏng rồi!
Thẩm Hưng Châu thì lui về phía sau đập mạnh vào một thân cây lớn, làm gãy cả cây đại thụ.
Thân thể hắn thẳng tắp một cách quỷ dị, quần áo trên người bị xé toạc rách tan tành.
Lúc này Tô An Lâm mới chú ý thấy trên bề mặt cơ thể hắn cũng có một lớp vảy đen nhỏ dày đặc.
“Có chút thú vị.”
Thẩm Hưng Châu lau khóe miệng rỉ máu:
“Nhưng đao của ngươi nứt rồi, ngươi lấy cái gì để đấu với ta đây?”
“m vật trên người ngươi là thứ gì?”
Tô An Lâm cau mày.
“Khà, hâm mộ rồi à?”
“Chỉ là tò mò thôi, ta không muốn thứ quỷ quái chết trên tay mình mà mình lại không biết tên.”
Tô An Lâm nhún vai lao thẳng tới, người chưa tới mà thanh đao trong tay đã được phóng vút ra.
“Đi chết đi!”
“Đao của ngươi quá yếu, vô dụng với ta thôi, ha ha…”
Hắn cười lớn, vươn tay ra vỗ một cái, đại đao lập tức bị hất văng ra ngoài.
Nhưng Tô An Lâm đã phóng tới ngay trước mặt hắn rồi.
Ầm ầm!
Một lượng nội lực khổng lồ tràn vào hai quả đấm, cơ bắp căng ra, cơ thể phồng lên.
Tô An Lâm tung một cú đấm.
“Chết này!”
Thẩm Hưng Châu cũng đánh tới.
Hai người giống như hai con quái vật đụng độ nhau.
Ầm ầm ầm...
Hai bên không ngừng đánh giết, chiêu nào chiêu nấy nện lên da thịt, tạo ra chuỗi tiếng nổ đùng đoàng nối nhau không dứt.
Đám người Lý gia ở phía xa đồng loạt khiếp sợ há hốc mồm, bọn họ còn là người ư?
Thẩm Hưng Châu thì quả thực không phải người, nhưng Tô An Lâm thì sao?
“Nhị ca biến thành như vậy từ khi nào thế?”
Tô Ngọc Ngọc khiếp sợ.
Lý Mạnh siết chặt nắm đấm, vẻ mặt đầy hưng phấn:
“Đây mới là cuộc chiến của nam tử hán chứ, muốn gia nhập quá đi.”
“Đao của sư huynh làm bằng vật liệu không tốt, khi nào về nhất định phải chế cây Huyền Thiết Cung này thành thanh đao mạnh mẽ hơn mới được.”
Ngưu Tuệ Hồng vô cùng hưng phấn, lập tức quay đầu nói:
“Chư vị, bên kia vẫn còn không ít kẻ địch, chúng ta qua bên đó đánh đi.”
“Đúng đấy, đi!”
Trương Phong kêu gọi.
“Đi chết đi, đi chết đi, đi chết đi!”
Thẩm Hưng Châu điên cuồng oanh kích, khuôn mặt dữ tợn.
Có điều càng đánh, trong lòng hắn càng thấy tuyệt vọng.
Ban đầu hắn rất tự tin vào bản thân.
Nhưng sau một trận giao chiến, hắn phát hiện mình không chiếm được chút lợi thế nào.
Ngược lại, vảy đen của hắn đã bị đập chảy máu bởi lực đạo khổng lồ từ đòn đánh.
Còn Tô An Lâm thì da thịt chỉ đỏ lên thôi.