Chương 264 - Chuẩn Bị Rời Đi
Cuối cùng, rốt cuộc thanh máu của Thẩm Hưng Châu cũng chỉ còn lại 3 điểm.
Hắn đã không còn chút sức lực nào nữa, bị Tô An Lâm tiện tay ném sang một bên.
Tô An Lâm vặn cổ, ánh mắt lạnh lùng.
“Nói, ai phái ngươi tới và tại sao lại theo dõi chúng ta?”
Tô An Lâm lạnh giọng.
Pháp khí đã tìm được, hắn thực sự không nghĩ ra đám người này vẫn còn đuổi theo hắn để làm gì.
Nếu nói là vì Hộ Thể Cương Khí Kinh thì cũng không hợp lý.
Không ai biết hắn đã đào được thứ gì, ngay cả thương đội Lý gia cũng không biết.
“Ha ha, ha ha…”
Thẩm Hưng Châu nôn ra máu.
Bộ dạng của hắn cực kỳ thê thảm, vảy bị tróc một mảng lớn, cả người đầy máu.
“Thanh máu -1.”
…
“Thanh máu -1.”
Thanh máu của Thẩm Hưng Châu chỉ còn lại 1 điểm, hắn vô cùng rung động:
“Ta hiểu rồi, hiểu rồi, âm linh da người là ngươi giết được.”
“Vậy là ngươi không biết ta ở Vân Sơn quan, vậy sao ngươi lại truy sát ta?”
“Là Trương Ma Tử, hẳn là hắn đã phát hiện ra gì đó, ha ha, ngươi chết chắc rồi.”
Tô An Lâm hỏi:
“m vật trên người Trương Ma Tử là gì?”
“Hà hà, ngoại trừ âm linh da người, hắn còn có hai âm vật nữa, ngươi chết chắc rồi!”
“Là thứ gì?”
“Ha ha ha, ta sẽ không nói đâu, biết tại sao không? Có khi hắn đã ở gần đây rồi cũng nên...”
“Hỏi ngươi cũng vô ích.”
“Phụp!”
Tô An Lâm dậm chân một phát, đầu Thẩm Hưng Châu lập tức nứt toạc.
“Kích sát Thẩm Hưng Châu thành công, điểm kinh nghiệm +295.”
Ngay khi Thẩm Hưng Châu chết đi, thi thể của hắn cũng nhanh chóng bốc mùi.
Chẳng bao lâu sau vảy rơi đầy đất, hóa thành những miếng vảy cá chết tanh hôi.
“Có lẽ những mảnh vảy này chính là âm vật của hắn.”
Tô An Lâm cau mày, trong lòng càng thêm kiêng kỵ đối với âm vật.
Rõ ràng là một nhân vật mà hắn có thể giết trong phút mốt, nhưng bởi vì có âm vật mà hắn phải đánh lâu như vậy, thanh máu đã giảm mất mấy chục điểm.
Bây giờ tính ra lại sắp nâng cấp rồi.
“Điểm kinh nghiệm: 4680/5000.”
“Chỉ thiếu 320 điểm là có thể có 50 điểm thuộc tính rồi.”
Tô An Lâm nhìn sang nơi khác.
Dưới sự lãnh đạo của nhóm Ngưu Tuệ Hồng và Lý Mạnh, đám người Tôn Đại Thiện kẻ chết kẻ bỏ chạy.
“Sư huynh, đã giải quyết xong cả rồi. Vừa nãy bắt được một tên bên bọn họ, hắn nói là lão đại của bọn chúng tên Tôn Đại Thiện đã chạy rồi.”
Ngưu Tuệ Hồng cầm đao chạy tới nói.
“Tôn Đại Thiện chạy rồi à?”
Tô An Lâm thấy hơi đáng tiếc.
Lúc này, đám người Lý Thi Dao cũng vội vàng tới đây, nét mặt ai nấy đều vô cùng phong phú.
“Tô An Lâm, ngươi không sao chứ?”
Trạng thái hiện tại của Tô An Lâm trông hơi đáng sợ, cơ thể cường tráng hơn cả vận động viên thể hình Schwarzenegger nữa.
Trên người có vô số vết máu nhỏ dày đặc do vảy cứa, giờ vẫn còn đang chảy máu.
“Không có gì đáng ngại.”
Tô An Lâm xua tay, bây giờ hắn vẫn còn 99 điểm máu, thực sự không có gì đáng lo.
“Mau mau bôi đan dược chữa thương, đây là Dưỡng thân đan.”
Lý Thi Dao vội vàng đưa thuốc cho Tô An Lâm.
Sau đó tự mình cầm băng gạc qua, nhưng lại bị Lý Mạnh đón lấy:
“Tỷ à, để ta băng bó cho, kĩ thuật của ta tốt.”
“Vậy cũng được.”
Lý Thi Dao cũng biết kĩ thuật băng bó của đệ đệ là hạng nhất.
Đừng thấy thực lực của Lý Mạnh như vậy mà coi thường, kì thực những việc đối nội hắn lại rất khá.
Bếp núc, y thuật, thậm chí may vá này nọ, Lý Thi Dao đều xách dép không theo kịp.
Lý Mạnh thân thiết rắc bột thuốc lên cánh tay Tô An Lâm, nhanh chóng cầm máu.
Tô Ngọc Ngọc ở bên cạnh đưa băng gạc, Lý Mạnh vừa làm vừa thương tiếc vuốt ve vết thương:
“Đỉnh thật đó.”
Tô Ngọc Ngọc nhíu mày:
“Lý đại ca, ngươi đang làm gì vậy?”
“Ta vừa mới nhớ lại sự lợi hại của Tô đại ca, đống vảy đó xuyên thủng cả thân cây, vậy mà đánh vào người Tô đại ca chỉ cứa trầy một ít da thôi.”
Tô An Lâm nói:
“Trước kia ta ở Hoàng Kê trấn, luyện Thiết Cốt Công với sư phụ, môn công phu này sẽ tăng cường phòng ngự, luyện thành tường đồng cốt sắt.”
“Không đến mức mạnh như vậy chứ, nhưng thế càng chứng tỏ Tô đại ca ngươi thiên phú tốt.”
Tô An Lâm từ chối cho ý kiến.
Sau đó hắn mở hộp thuốc ra, bên trong là Dưỡng thân đan mà Lý Thi Dao vừa đưa tới.
Tuy chỉ là Dưỡng thân đan sơ cấp, nhưng đối với hắn cũng đủ dùng rồi.
Hắn đổ Dưỡng thân đan vào trong miệng nhai, hạ giọng nói:
“Mọi người chuẩn bị thêm một ít đuốc đi, rời khỏi đây đã rồi nói sau.”
Vừa rồi nhiều kẻ thù như vậy, Tôn Đại Thiện lại chạy trốn mất, không khéo sẽ trở về gọi cứu binh.
Vì vậy, ưu tiên hàng đầu là rời khỏi đây trước đã rồi tính.
Lý Thi Dao cũng nghĩ đến điều này, gật đầu bảo:
“Mọi người mau chuẩn bị đi, Trương Phong, ngươi dẫn năm người đi trước dò đường, cách chúng ta một km là được, có nguy hiểm gì thì hãy dập tắt đuốc.”