Từ Nhìn Thấy Thanh Máu Bắt Đầu Vô Địch

Chương 265 - Có Người Tới

Chương 265 - Có Người Tới


Trương Phong cầm lấy đuốc, gọi năm người tay chân nhanh nhẹn đi cùng.
“Vâng, tiểu thư.”
Sáu người đi dọc theo dòng sông về phía trước.
Đoàn xe nghỉ ngơi dưỡng sức một hồi, Tô An Lâm cũng đã được băng bó xong.
Kiểm tra thanh máu thấy đã tăng lên 110.
Bây giờ điểm thuộc tính chỉ còn lại 7 điểm, hắn có thể lập tức bổ sung điểm thuộc tính để khôi phục lại thanh máu.
Nhưng làm thế quá lãng phí, hắn quyết định để mình tự hồi phục.
Sau khi Trương Phong dẫn người rời đi, vị trí cách đó khoảng 1.000 mét phía trước có một ngọn đuốc sáng.
Toàn bộ doanh trại bên này, Lý Thi Dao cưỡi ngựa, giơ đuốc lên:
“Mọi người đi theo ánh sáng phía trước, xuất phát.”
“Chờ đã!”
Đột nhiên, Tô An Lâm gọi tất cả mọi người lại.
“Sao vậy Tô đại ca?”
Lý Mạnh hỏi.
Tô An Lâm nhìn vào khu rừng phía sau, nét mặt bình tĩnh.
“Có người tới!”
“Cái gì? Mới đó đã lại có người tới rồi?”
Tất cả mọi người lập tức cảnh giác như gặp địch.
Đi ở hàng đầu tiên, thanh máu rất rõ ràng.
“Bạch Trường Sơn”
“Thanh máu: 189.”
“Bạch lão đại, nếu đã tới rồi thì đi ra đi? Ta vẫn tương đối kính trọng ngươi.”
Tô An Lâm cao giọng hô to.
“Ha ha ha, Tô huynh đệ quả nhiên lợi hại, đêm đen như mực thế này mà cũng có thể nhìn thấy ta.”
Bạch Trường Sơn cười nói bước ra.
Nhưng chỉ có một mình hắn.
Lần này phía sau hắn có hơn năm mươi người, nhưng không ai lên theo.
“Bạch lão đại, ngươi tới đây có chuyện gì vậy?”
Tô An Lâm vừa nói vừa ra hiệu cho người bên mình thả lỏng.
Bởi vì Bạch Trường Sơn chỉ lên có một mình.
Trên người hắn không có sát ý gì, dường như không phải tới để gây rắc rối.
Bạch Trường Sơn cười nói: “Mọi người thả lỏng đi, ta tới đây là để tặng Tô huynh đệ ngươi một món quà lớn đấy.”
“Bạch lão đại khách sáo rồi, không biết là món quà gì vậy?”
Tô An Lâm hỏi.
“Dẫn lên đây!”
Bạch Trường Sơn phất tay về phía sau.
Ngay lập tức, một nhóm người dẫn theo vài người đi ra.
Bụp bụp!
Năm người bị đẩy đến trước mặt Tô An Lâm, quỳ xụp xuống đất.
Người đứng đầu Tô An Lâm rất quen thuộc, chính là Tôn Đại Thiện bị trúng một mũi tên của hắn.
Lúc này Tôn Đại Thiện đầu đầy máu, cơ thể bầm tím, bị đánh rất thảm.
Hắn liếc nhìn Tô An Lâm trước mặt, ánh mắt kinh hoàng:
“Không phải là người, hắn không phải là người, không phải là người đâu...
Tô An Lâm cười nhạt:
“Bạch lão đại, món quà này của ngươi không tồi.”
Bạch Trường Sơn cười ha hả:
“Lúc chiều ta nghe được tin đồn, Tôn Đại Thiện âm thầm dẫn một nhóm người chuẩn bị ra khỏi thành, ta đoán ngay hắn định làm chuyện xấu, cho nên đã đuổi theo.”
Nói xong, Bạch Trường Sơn rút đao ra, ném cho Tô An Lâm:
“Tô huynh đệ, cho ngươi đao này.”
“Cảm ơn!”
Tô An Lâm dứt lời, một đao chém ngang.
“Phập phập phập!”
Năm cái đầu người văng ra.
“Kích sát thành công...”
“Kích sát thành công...”
“Kích sát thành công...”
“Nâng cấp thành công, cấp độ 9, thanh máu +7.”
Cuối cùng cũng thăng cấp rồi!
Tô An Lâm thầm vui vẻ trong lòng.
“Đúng rồi, lúc chiều Trương Ma Tử cũng rời khỏi phủ đệ của Bạch bang, ta nghi sẽ bất lợi cho ngươi đấy, đoạn đường tiếp theo ngươi nhớ phải cẩn thận.”
Bạch Trường Sơn nói.
“Cám ơn Bạch lão đại đã nhắc nhở, à mà vừa rồi Thẩm Hưng Châu cũng bị ta giải quyết rồi.”
“Thằng nhãi đó ăn cây táo rào cây sung, bình thường ta cũng không để ý tới hắn.” Bạch Trường Sơn xua tay nói.
“Ừm, việc này không nên chậm trễ, ta phải đi đây, gặp lại sau.”
“Đi đường thong thả!”
Bạch Trường Sơn cười gật đầu.
...
...
Trong lúc hai người đang nói chuyện phiếm, cách đó một cây số, Trương Phong và sáu người khác nhìn phía sau.
“Bọn họ còn chưa xuất phát, vậy chúng ta chờ ở đây đi, nếu đi xa nữa ta sợ họ sẽ không nhìn thấy đuốc của chúng ta.”
Trương Phong nói rồi quay đầu, đột nhiên sửng sốt hô lên.
“Người đâu rồi?”
“Người nào cơ?”
Một người vóc dáng gầy gò lấy làm lạ hỏi.
Trương Phong hét lên:
“Không ổn rồi! Cảnh giác!”
Đám người giật mình, vội vàng nhìn quanh bốn phía, lúc này mới phát hiện có điều kỳ lạ.
Vừa nãy bọn họ có sáu người cùng đi, nhưng bây giờ chỉ còn có năm người.
“Lão Ngưu, lão Ngưu biến mất rồi.”
Trong nhóm bọn họ có một người đô con, bởi vì rất khỏe cho nên được đặt biệt danh là lão Ngưu.
Nhưng bây giờ lão Ngưu biến mất rồi.
“Ta nhớ vừa rồi vẫn còn ở ngay cạnh ta mà, sao lại có thể...”
“Đi đâu rồi, lão Ngưu, mẹ kiếp ngươi đừng đùa nữa, lão Ngưu, ra đây cho lão tử!”
Trương Phong hét lên.
Vù vù vù...
Một cơn gió lạnh thổi qua, ùng ục…
Trong nước xuất hiện hai bong bóng lớn.
Trương Phong càng nhìn xung quanh càng thấy không ổn.
Theo hắn đánh giá, nếu có kẻ đã có thể thần không biết quỷ không hay bắt lão Ngưu đi, thì nhất định hắn không phải là đối thủ của kẻ đó.
“Không thể ở lại đây được, các ngươi dập đuốc đi, mau!”
“Vâng!”
Bốn người còn lại vội vàng nhúng đầu đuốc xuống dưới nước.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất