Chương 272 - Cuồng Phong Chưởng
Dạ chào bạn bsduongkhai1980, trong quá trình đọc truyện nếu có vấn đề gì bạn cứ tạo báo cáo, bên mình sẽ check và hạ xuống chương đó chỉ còn 1TLT/ chương ạ. Rất cám ơn bạn đã góp ý nhé.
---
“Là luyện thể tầng sáu.”
Hứa Lão Tam cũng nói, lập tức vui vẻ:
“Cả đoạn đường Tô huynh đệ bảo vệ công tử tiểu thư chu toàn, chắc chắn thực lực không tầm thường, Hứa Lão Tam ta to gan muốn thỉnh giáo Tô huynh đệ, bàn luận võ nghệ, xin chỉ giáo.”
…
Nói xong, Hứa Lão Tam vung tay:
“Phiền mọi người tránh ra.”
“Hứa sư phụ, đây...”
Lý Mạnh khẽ sửng sốt, không dám tin.
“Hahaha, Lý công tử, nếu Hứa sư phụ muốn bàn luận võ nghệ thì cứ bàn thôi, tất nhiên Tô An Lâm ta sẽ theo cùng.”
Ánh mắt Tô An Lâm bừng sáng. Chuyện võ giả âm thầm so tài với nhau rất nhiều, hắn mới đến đã lấy ngay thẻ bài giáp, chắc chắn có vài người không phục. Nếu đã như thế, hắn sẽ thể hiện một ít thực lực, miễn cho sau này có người không có mắt đến gây phiền phức.
“Cuồng phong chưởng!”
Hứa Lão Tam thấp giọng gầm lên một tiếng, đánh thẳng về phía Tô An Lâm. Hắn đã ở luyện thể tầng bảy, cuồng phong chưởng cũng coi như nổi tiếng ở nơi này, cho dù ba môn khách cấp giáp trong viện cũng phải đón tiếp hắn một cách lễ độ. Cho nên hắn không phục, Tô An Lâm còn trẻ, đẳng cấp lại thấp, dựa vào đâu lấy thẻ bài giáp. Tô An Lâm chỉ dùng một phần nội khí, thậm chí còn không sử dụng cương khí. Lòng bàn tay ửng hồng, vung một quyền qua. Công pháp thiết cốt!
“Bốp!”
Một đòn tấn công, tiếng nổ vang trời.
“Bốp bốp bốp!”
Hai người tiếp tục đánh nhau mấy chưởng, Hứa Lão Tam càng đánh càng hoảng hốt, dường như sức lực đối phương dùng không hết. Không được, hắn không kiên trì nổi rồi. Hứa Lão Tam chỉ cảm thấy hai tay tê dại, cả người bị đánh bay ra ngoài.
“Hahaha, thân thủ khá lắm, tiếp chưởng đi!”
Trong lòng Tô An Lâm cười lớn, hai chân cử động, mắt thấy hắn sắp tấn công, sắc mặt Hứa Lão Tam xanh mét.
“Chờ đã.”
Hắn chỉ cảm thấy lồng ngực nghẹn lại, vội vàng hét ngừng.
“Hửm? Sao vậy?”
Tô An Lâm bị kêu dừng đột ngột, cảm giác sau khi vận sức nhưng không thể đánh ra rất khó chịu.
“Ta ta…”
Hứa Lão Tam cố gắng đè nén cảm giác khó chịu trong bụng, vội nói:
“Ta…”
“Hứa Lão Tam, ngươi không sao chứ?”
Người bên cạnh bước qua dìu hắn. Không dìu còn đỡ, vừa dìu lên Hứa Lão Tam đã không chịu được nữa.
“Phụt!”
Hắn nôn máu tươi đầy đất. Tô An Lâm:
“......”
Mẹ nó ta có dùng sức mấy đâu. Tô An Lâm vẫn luôn ghi nhớ những gì sư phụ từng nói, ra ngoài vẫn nên giữ lại ba phần thực lực làm át chủ bài. Hắn vẫn luôn làm vậy, thậm chí còn giữ đến năm sáu phần thực lực. Nhưng cho dù là vậy, Hứa Lão Tam vẫn bị đánh thành thế kia. Tất cả mọi người đều ngơ ngác. Lý Mạnh vội nói:
“Mau mời y sư đến đây.”
Rất nhanh Hứa Lão Tam được dìu đi. Tô An Lâm vô cùng cạn lời:
“Lý thiếu gia, vừa nãy hình như ta không dùng sức lắm.”
Lý Mạnh nhìn Tô An Lâm như quái vật, đã đánh người ta thành như vậy rồi, Tô đại ca còn nói chưa dùng sức. Tất nhiên hắn biết Tô An Lâm nói thật.
“Không sao, tự hắn muốn bàn luận võ nghệ mà.”
Lý Mạnh xua tay, sau đó hưng phấn:
“Tô đại ca, chiêu vừa nãy là gì? Ta muốn học.”
Sắc mặt Tô An Lâm quái lạ:
“Chiêu ta dùng là công pháp thiết cốt, phải luyện từ nhỏ.”
“A, như vậy à. Tô đại ca, vậy ngươi có chiêu thức gì lợi hại không?”
“Vừa nãy chẳng phải cha ngươi bảo ngươi học đao pháp phong thu lạc diệp sao?”
“Ôi chao, ta từng luyện đao pháp đó rồi, khó lắm, hơn nữa cũng không thể khiến ta trở nên cường tráng, ta muốn cường tráng!”
Tô An Lâm lắc đầu bất lực, nhưng suy nghĩ một chút rồi lên tiếng:
“Trong tay ta có một loại công pháp, gọi là thiên thủ quyền, sức lực một quyền có uy lực của rất nhiều nắm đấm, thích hợp với người có căn cơ không sâu như ngươi.”
“Được được được.”
Bây giờ trong đầu Lý Mạnh chỉ muốn biến thành người đàn ông cơ bắp như Tô An Lâm.
“Đúng rồi, vừa nãy ngươi nhắc đến đao pháp thu phong lạc diệp, ta có thể học không?”
Tô An Lâm hỏi, vừa nãy hắn nghe nói đao kia nổi tiếng nhanh nhẹn, cho nên cảm thấy hứng thú. Lý Mạnh lập tức vỗ ngực:
“Tô đại ca yên tâm, ngươi dạy ta thiên thủ quyền, chắc chắn ta sẽ giúp ngươi học đao pháp thu phong lạc diệp, đao pháp này là công pháp của Lý gia ta, nhưng người học tốt nhất là sư phụ Triệu Minh.”
Trong lòng Tô An Lâm yên tâm:
“Vậy được, ta dạy ngươi thiên thủ quyền trước.”
Một lần luyện kéo dài hai canh giờ. Quả thật năng khiếu của Lý Mạnh không cao, lúc luyện gần ổn rồi, hạ nhân bước qua bẩm báo đã thu dọn xong nhà cửa chuẩn bị cho họ, bây giờ hãy qua đó xem thử.
“Nhà đã dọn xong rồi, Tô đại ca, ta đưa ngươi đi xem, nếu không vừa ý, tối nay ngủ ở khách điếm trước, ngày mai đổi căn khác.”
Lý Mạnh vung tay, đi theo hạ nhân, đến căn nhà chếch bên trái Lý phủ. Là một tứ hợp viện nhỏ, diện tích nhỏ hơn trấn Hoàng Kê nhưng cũng xem như không tệ. Dù sao ở huyện Hợp Thủy, khu vực này cũng là tấc đất tấc vàng, giá nhà mắc hơn rất nhiều so với trấn Hoàng Kê.