Từ Nhìn Thấy Thanh Máu Bắt Đầu Vô Địch

Chương 300: Tất Cả Đều Mất Tích

Chương 300: Tất Cả Đều Mất Tích


Tô An Lâm dẫn người nghỉ ngơi trong chốc lát, lại bắt đầu chui vào trong cánh rừng tìm người.
"Tô sư phụ, đúng là có chuyện không thích hợp, vừa nãy ta trộm nói chuyện với đám hộ vệ, bọn họ đúng thật là mới đến đây vào buổi sáng, nhưng mà dựa theo dấu vết của bánh xe kia, ít nhất đã được hai đến ba ngày rồi."
Vừa đi xa, Hứa Lão Tam nhịn không được lại nói chuyện.
"Ta đã đi làm tiêu đầu nhiều năm như vậy, tuyệt đối không thể nhìn lầm được."
Tô An Lâm nhíu mày nói:
"Nơi này xác thật là có chuyện cổ quái, có điều xem bộ dáng của bọn họ cũng không giống như đang lừa người khác."
"Như vậy mới càng quái dị."
Triệu Lập Cường nói:
"Hơn nữa, ta còn phát hiện ra một điểm kỳ lạ khác."
"Hả, ngươi nói thử xem!"
Tô An Lâm hỏi.
Triệu Lập Cường chỉ chỉ lên mặt trời:
"Xem đi, lúc chúng ta đến đây còn chưa đến buổi trưa, nhưng mà qua nháy mắt, mặt trời cũng đã sắp xuống núi rồi."
Tô An Lâm bị hắn nhắc nhở như vậy cũng chú ý đến điểm quái dị của mặt trời. Lúc nãy thời tiết còn đang nóng nực, là điển hình lúc giữa trưa nhiệt độ tăng cao nhất. Nhưng mà nháy mắt, mặt trời cũng sắp xuống núi.
Hứa Lão Tam nhíu mày nói:
"Vậy chẳng phải là trời sắp tối rồi sao."
"Trước khi trời tối chúng ta phải tìm được chỗ qua đêm."
Tô An Lâm nói.
Dù sao lần này bọn họ đi ra đây cũng đã mang theo lương khô cho ba ngày.
Bọn họ lại đi một vòng trong rừng, đến mỗi một chỗ, Hứa Lão Tam và Triệu Lập Cường đều sẽ để lại một sợi dây đỏ để làm đánh dấu, phòng ngừa bị lạc.
Hắn nhìn thấy sắc trời đã hơi tối xuống, nhưng vẫn chưa thu hoạch được gì. Bỗng nhiên, bọn họ mới phát hiện, trong lúc không hề hay biết, mất người đã đi trở về chỗ đoàn xe của Tả Từ.
"Thật là kỳ lạ, rõ ràng đường mà chúng ta là hướng lên trên núi, sao đi dạo một vòng đã quay trở lại đây rồi?"
Triệu Lập Cường cũng ngây người ra, thậm chí còn hoài nghi không biết có phải mấy cái đánh dấu của bọn họ có vấn đề hay không.
Còn Tô An Lâm thì hơi trầm ngâm:
"Chỉ sợ chúng ta đã mắc mưu rồi."
Phỏng chừng là bọn họ đã gặp được quỷ dị nào đó rồi. Thật giống như là Phật âm quỷ vực ở Lý gia, có lẽ, đây cũng là một loại quỷ dị.
Hắn lấy tấm da Tiên Kinh trong lòng ngực ra, nói nhỏ:
"Cho nên, chuyện ở nơi này là như thế nào vậy?"
"Đã xảy ra chuyện gì thế? Ta cũng không biết, có điều ta cảm thấy Tả Từ bọn họ không thích hợp, có lẽ có thể tìm thấy manh mối từ trên người bọn họ."
"Là như vậy sao."
Tuy rằng tấm da Tiên Kinh không trực tiếp đưa ra đáp án, nhưng cũng đã chỉ ra một con đường cho hắn.
Trời sắp tối đen xuống. Tô An Lâm dẫn theo người trở lại chỗ thương đội của Tả Từ.
Sắc mặt của những người ở chỗ này càng có vẻ khó chịu hơn, ngay cả Chu Hàng lúc trước còn rất nhiệt tình, sau khi nhìn thấy Tô An Lâm cũng trở nên không chút sức lực:
"Tô huynh đệ, các ngươi... Các ngươi không gặp được chuyện gì lạ sao?"
Tô An Lâm lắc đầu, nhíu mày nói:
"Chu đại ca, các ngươi đã gặp phải chuyện gì hay sao?"
Hắn nhìn quanh bốn phía, nhăn mày lại. Bởi vì hắn phát hiện ở đây thiếu đi rất nhiều người, gần như là một nửa số người trong thương đội đã không thấy đâu.
"Chúng ta gặp phải phiền toái, là cái phiền toái lớn!"
Tròng mắt Chu Hàng trừng to ra:
"Toàn bộ những người ta phái đi tìm người, một người cũng chưa trở về, tất cả bọn họ đều mất tích rồi!"
Tả Từ nhìn chằm chằm Tô An Lâm, không thể tin được:
"Sao các ngươi lại không có việc gì chứ?"
Vừa nãy bọn họ đã mất đi liên hệ với đám hộ vệ bị phái đi tìm người, mắt thấy mặt trời đã sắp xuống núi, nàng cũng không biết phải làm sao bây giờ.
Mà đám người của Tô An Lâm lại hoàn hảo không có chuyện gì.
Tô An Lâm trả lời:
"Chúng ta không gặp phải chuyện gì khác lạ."
"Không gặp phải... Vậy các ngươi có nhìn thấy đám hộ vệ chúng ta phái đi hay không?"
Tả Từ vội vàng hỏi.
"Thật xin lỗi, ta không thấy."
Tô An Lâm trả lời.
"Mặt trời đã sắp xuống núi, các ngươi không cảm thấy rất kỳ quái hay sao?"
Hứa Lão Tam nói.
"Đúng vậy, đã sắp tối rồi, nên làm cái gì bây giờ?"
Tả Từ giống như sắp bị điên mất, vành mắt có chút đỏ bừng, hiển nhiên là vừa mới trộm khóc một mình.
"Tiểu thư, xem ra hiện tại đã không kịp đi rồi, hay là chúng ta ở lại chỗ này nghỉ ngơi một đêm đi, buổi tối để các huynh đệ đốt lửa to một chút, chịu đựng qua tối nay là được, sáng mai chúng ta sẽ đi ngay."
Chu Hàng đi tới an ủi nàng.
"Chỉ có thể làm như vậy, buổi tối chúng ta cũng không thể đi tìm người được, chuẩn bị nghỉ ngơi cùng mọi người đi."
Tô An Lâm nói.
"Nếu có Tô huynh đệ các ngươi cùng ở đây, đúng là không thể tốt hơn được."
Chu Hàng gật đầu.
Hắn đang nói, cảnh vật chung quanh đã tối sầm xuống.
"Sao lại tối nhanh như vậy..."
Hứa Lão Tam nhíu mày, kinh nghiệm nhiều năm làm cho hắn cảm thấy chuyện này cực kỳ không thích hợp.
"Thúc, ta muốn đi tiểu..."
Biểu tình của Hứa Hữu rối rắm, rõ ràng là bị sợ hãi.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất