Từ Nhìn Thấy Thanh Máu Bắt Đầu Vô Địch

Chương 301: Ngày Càng Nhiều Người Mất Tích

Chương 301: Ngày Càng Nhiều Người Mất Tích


"Ngươi muốn đi tiểu thì cứ đi đi, đến nói với ta làm cái gì?"
"Thúc, ta cảm thấy chỗ quỷ quái này quá mơ hồ, ta... Ta sợ... Ngươi có thể cùng đi với ta được không..."
"Cái đồ nhát gan nhà ngươi, đi ngay ở phía trước kìa."
Hứa Lão Tam chỉ vào một cây đại thụ các đó không xa:
"Ta nhìn ngươi chằm chằm, ngươi còn sợ cái gì?"
"Nhưng..."
Hứa Lão Tam bất đắc dĩ:
"Đừng quên là ngươi đã đi vào Lý gia như thế nào, dựa vào thực lực của ngươi, nếu như không có ta cầu tình thì giờ này ngươi còn đang đi khuân vác hàng hóa ở bến tàu đấy, đi mau, đừng có làm cho người ta chê cười."
"Vậy được rồi."
Hứa Hữu run run rẩy rẩy đi qua, lại quảnh lại nhìn phía sau, thấy Hứa Lão Tam vẫn luôn nhìn hắn. Nhìn thấy hắn quay đầu lại, Hứa Lão Tam còn gật gật đầu với hắn. Hẳn thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhanh chóng đi tiểu.
"Hắn đi qua bên đó làm cái gì?"
Tô An Lâm liếc mắt nhìn Hứa Hữu một cái.
"Đi tiểu, còn bắt ta phải đi với hắn nữa."
Hứa Lão Tam nhìn Tô An Lâm một cái, bất đắc dĩ nói:
"Đã nói là ta sẽ luôn nhìn hắn, hắn vẫn còn sợ hãi, cũng không phải đi xa, sợ cái gì?"
Tô An Lâm gật đầu, theo bản năng nhìn về chỗ Hứa Hữu đứng, bỗng nhiên sửng sốt:
"Người đâu rồi?"
"Hả?"
Hứa Lão Tam vội vàng nhìn lại, tròng mắt sắp phải rơi ra ngoài.
Không thấy Hứa Hữu đâu hết!
Hắn vội vàng chạy tới, trong rừng là một mảnh yên tĩnh, không có một bóng người, ở bên cạnh gốc cây xác thật còn một bãi nước tiểu, nhưng mà không thấy người đâu cả.
"Không thấy, con mẹ nói cháu trai ta mất tích rồi."
Tô An Lâm cũng đi tới, sắc mặt khó coi.
"Các ngươi cũng có người bị mất tích sao?"
Chu Hàng khiếp sợ.
"Càng ngày càng gần hơn, ngay từ đầu ở khoảng cách xa mới có người bị mất tích, mà hiện tại, dù đang ở xung quanh đội ngũ cũng có người biến mất."
Tả Từ lắc đầu, không biết phải làm sao. Hiện tại nàng phải chịu áp lực quá lớn, tinh thần sắp không chống đỡ được.
"Ta đi an ủi tiểu thư nhà ta đây, Tô huynh đệ, các ngươi phải cẩn thận một chút."
"Tô sư phụ, hiện tại phải làm sao bây giờ, cháu trai của ta không thấy đâu hết, hắn còn chưa thành hôn đâu, cha mẹ của hắn chết sớm, ta đã coi hắn trở thành nhi tử của mình rồi."
Tô An Lâm trầm giọng:
"Các ngươi ở yên trong đội ngũ, không cần đi loạn, ta đi nhìn xem xung quanh."
Một mình hắn đi đến chỗ Hứa Hữu vừa mới đi tiểu, lấy tấm da Tiên Kinh ra.
"Cho nên, ngươi có thể giúp ta tìm được người không?"
"Ta tên là Tô An Lâm, một người thủ hạ của ta đã bỗng nhiên mất tích, ta cũng không biết hắn đi chỗ nào, nhưng mà lúc này, có một bãi nước tiểu trên mặt đất làm cho ta chú ý đến."
"Có lẽ, nếu cẩn thận quan sát, ta có thể tìm ra điều gì đó hữu dụng."
Đối với lời nhắc nhở này, Tô An Lâm không vừa lòng cho lắm. Nhưng hiển nhiên, tấm da Tiên Kinh cũng không thể cung cấp được kiến nghị tốt hơn nữa. Hắn có một loại cảm giác, đối với một ít chuyện, tấm da Tiên Kinh không hiểu biết nhiều lắm. Mỗi lần hắn đối thoại với tấm da Tiên Kinh, đều có cảm giác đối phương là một người có kinh nghiệm dày dặn, chứ không phải là cái gì cũng biết hết.
Hắn cấy tấm da Tiên Kinh lại, nhìn vệt nước trên mặt đất, Tô An Lâm nhíu mày.
"Một bãi nước tiểu mà thôi, còn có thể tìm ra kết luận gì chứ?"
Có điều lúc này, cái mũi của hắn hơi giật giật.
"Kỳ quái, nước tiểu này không có hương vị.
Mọi người đều biết nước tiểu có mùi khai, nhưng mà bãi nước tiểu này lại không có hương vị.
Tô An Lâm vuốt cằm, nhìn lại bốn phía xung quanh, hắn tựa hồ đã đoán ra được chuyện gì đó.
"Chẳng lẽ là, nơi này..."
Bỗng nhiên, một bàn tay vỗ lên bả vai Tô An Lâm.
Tô An Lâm quay đầu lại, nhìn thấy Chu Hàng đang đứng sau mình.
"Tô huynh đệ, cuối cùng cũng tìm thấy ngươi, trời đã tối rồi, ngươi còn đứng đây làm cái gì?"
Tô An Lâm ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện mặt trời không biết đã đi xuống núi từ lúc nào. Hiện tại bầu trời tối đen, ánh trăng mông lung.

"Trời tối rồi!"
Tô An Lâm nỉ non.
Một khắc trước trời vẫn còn đang chạng vạng, có thể nhìn xa đến mấy chục mét, hiện tại trời đã tối rồi. Dưới bóng đêm, sắc mặt Chu Hàng thoạt nhìn có chút đen tối, biểu tình sốt ruột.
"Trở về đi, một người thủ hạ nữa của ngươi cũng đã bị mất tích rồi, hiện tại chỉ còn lại một mình Hứa Lão Tam."
"Lại mất tích, rốt cuộc vừa nãy đã xảy ra chuyện gì?"
Tô An Lâm hỏi:
"Ta rõ ràng mới ở chỗ này một lát thôi mà."
"Một lát? Ngươi đã ở chỗ này vài canh giờ rồi!"
"Vài canh giờ?"
Sắc mặt Tô An Lâm càng trở nên âm trầm, chẳng lẽ ở chỗ này, mỗi một nơi lại có tốc độ thời gian khác nhau sao?
Hắn trở về đội ngũ, nhìn thấy Hứa Lão Tam vẻ mặt đưa đám bước tới đây:
"Không thấy Triệu Lập Cường đâu cả, hắn nói đi tìm ngươi, không ngờ quay đi quay lại một cái đã không thấy người đâu hết."
"Tìm dây thừng đi, cột mọi người vào với nhau, như vậy sẽ không bị tách ra nữa."
Tô An Lâm nói ngay.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất