Từ Nhìn Thấy Thanh Máu Bắt Đầu Vô Địch

Chương 302: Kỳ Quái

Chương 302: Kỳ Quái


Chu Hàng nghe vậy, nghĩ ngợi rồi nói:
"Trên xe ngựa của chúng ta có dây thừng."
"Hứa Lão Tam, ngươi đi lấy dây thừng với ta."
"Được."
Chu Hàng đi phía trước, bốn phía chỉ còn lấy gần chục hộ vệ, những tên hộ vệ này đều lộ rõ vẻ hoảng sợ, không ngừng nhìn xung quanh.
"Làm sao bây giờ, không thấy ai cả!"
"Chúng ta cũng sẽ bị mất tích, làm sao bây giờ?"
"Tiểu thư đã bị dọa đến sợ hãi rồi, nếu không có Chu hộ vệ ở đây, ta cũng không biết phải làm như thế nào nữa."
"Nương tử, nhi tử, hu hu..."
Có hộ vệ không chịu được áp lực, khóc thất thanh thút thít.
"Khóc cái gì mà khóc, càng khóc tang sợ hãi thì càng dễ dàng bị tìm đến."
Chu Hàng quát lớn một tiếng. Bị hắn quát mắng như vậy, những âm thanh kêu khóc đó đã giảm đi rất nhiều.
Chu Hàng đi đến bên cạnh xe ngựa, nhìn về phía Tô An Lâm nói:
"Nơi này có không ít dây thừng, vốn dĩ là dùng để chằng hàng hóa."
"Đa ta Chu đại ca, Hứa Lão Tam, lấy một cái dây thừng xuống dưới đi."
"Được."
Hứa Lão Tam đi qua hỗ trợ gỡ một cái rương từ trên xe ngựa xuống, tháo dây thừng ra. Hắn tò mò vỗ vỗ cái rương trên xe ngựa, phát hiện cái rương bị phủ đầy bụi.
"Chu huynh đệ, chỗ này là thứ gì vậy, sao lại bị bám đầy bụi như thế."
"Chỉ có một ít là trà."
"Là trà à, sao lại có nhiều bụi như vậy, chắc là đã rất lâu rồi không mở ra đúng không?"
Hứa Lão Tam hỏi.
"Cái này... Kỳ quái, sao lại có nhiều bụi bặm như thế."
Chu Hàng cũng sửng sốt, có chút không hiểu sao lại vậy. Hắn sờ soạng cái rương một phen, suy đoán:
"Có thể là do gió cát ở chỗ này thổi đến."
Hắn nói xong, lại theo bản năng mở nắp rương ra nhìn thoáng qua. Bên trong là từng hàng bánh trà dùng giấy bầu bao lấy, được xếp ngay ngắn chỉnh tề. Nhờ vào ánh trăng chiếu xuống, có thể nhìn thấy rõ ràng nhãn hiệu được in trên giấy dầu.
Hứa Lão Tam nhìn đống đồ vật này, đồng tử lại cho rụt lại, không thể tưởng tượng được mà nhìn về phía Chu Hàng.
"Hứa huynh, ngươi làm sao vậy?"
Chu Hàng bị ánh mắt của Hứa Lão Tam nhìn đến nỗi nổi da gà.
Hứa Lão Tam cố gắng nặn ra một nụ cười khó nhìn hơn cả lúc mếu máo:
"Không... Không có chuyện gì?"
Tô An Lâm mặt không đổi sắc, hắn biết có lẽ Hứa Lão Tam đã phát hiện ra chuyện gì, chẳng qua là bởi vì nguyên nhân nào đó nên không thể nói ra được.
"Hứa Lão Tam, chúng ta cùng đi ra ngoài tìm một vòng đi."
Tô An Lâm nói.
"Được, được, Tô sư phụ, chúng ta đi mau."
Hứa Lão Tam vội vàng nói, sắc mặt hồng nhuận lập tức trở nên trắng bệch, lôi kéo Tô An Lâm chạy ra ngoài. Hai người đi ra ngoài, sau khi hắn xác định không có người khác, mới xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán:
"Tô An Lâm, chúng ta... Chúng ta gặp phải quỷ rồi."
"Ngươi nói nhỏ một chút, rốt cuộc là làm sao vậy?"
"Nhóm người này con mẹ nó không phải là người."
Tô An Lâm nghiêm mặt:
"Làm sao ngươi phát hiện được?"
"Ta nhận ra được loại bánh trà kia, đó là hàng hóa của Lý gia, lô hàng này là từ năm trước, đã sớm không còn sản xuất nữa rồi."
Lúc Hứa Lão Tam nói chuyện, mặt mày gần như vặn vẹo lại.
Tô An Lâm nhíu mày:
"Nói cách khác, lô hàng này là từ năm trước, vậy đám người này..."
"Đúng vậy, đám người này không có khả năng mua được lô hàng trong năm nay, bọn họ... Bọn họ hẳn là đã chết ở chỗ này từ một năm trước, có khi là cô hồn dã quỷ ở chỗ này."
Tốc độ nói của Hứa Lão Tam cũng nhanh hơn:
"Trước kia ta đang từng nghe người khác nói, những người bị đột tử ở bên ngoài, bởi vì nguyên nhân nào đó mà bọn họ không biết mình đã chết, chỉ có thể du đãng ở chỗ bị đột tử, rồi sau đó bất tri bất giác đi giết chết những người khác!"
"Đừng vội, ngươi hãy nghĩ lại cho cẩn thận, có khi nào là bọn họ ém hàng hay không? Đợi sau này mới bán ra?"
Tô An Lâm hỏi.
Vừa giờ hắn đã cẩn thận đánh giá những người đó, thanh máu rất bình thường, không giống như là quỷ. Đương nhiên, cũng có khả năng thanh máu bị hoàn cảnh ở chỗ này ảnh hưởng đến. Lúc trước cũng có rất nhiều lần xuất hiện tình huống như vậy.
Hứa Lão Tam nói:
"Không có khả năng, ta có thể nhớ rõ ràng về lô hàng này như vậy là bởi vì đám hàng cuối cùng là do ta vận chuyển đi. Còn có, ta đột nhiên nhớ ra một sự kiện. Năm trước, ta nghe nói có một đội ngũ thương đội đã bị mất tích, người nhà của thương đội đó về sau còn tìm tới đây, nhưng mà cũng chẳng giải quyết được gì cả!"
Tô An Lâm gật đầu:
"Nói cách khác, bọn họ có thể là thương đội đó."
"Đúng vậy, thời gian cũng ăn khớp, ta đã nói là đám người này không thích hợp, bên trên cái rương toàn là bụi bặm, chứng tỏ bọn họ có thể đã kéo hàng ở chỗ này hơn một năm rồi!"
Hô hô hô…
Hứa Lão Tam vừa mới nói xong, nơi mà đám người trước mặt đang đứng chợt vặn vẹo một chút. Ánh lửa chiếu rọi xuống, làm cho sắc mặt đám người càng trở nên tối đen. Tô An Lâm đột nhiên nhận ra một chuyện, đống lửa này không có chút nóng bỏng nào. Liên tưởng đến vừa nãy không ngửi thấy mùi khai của nước tiểu, hắn đột nhiên hiểu ra một chuyện.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất