Chương 66 - Thiết Cốt Công Đại Lực Viên Mãn
Nhưng mà vẫn chưa đủ. Lúc đối phó với Yêu Phong Tử, Tô An Lâm cảm nhận được rõ ràng cảm giác bất lực của mình. Bởi vì cấp bậc vẫn còn thấp, nội lực vẫn còn rất yếu.
Ba tiếng đồng hồ trôi qua.
“Thiết Cốt Công Đại Lực đạt tới viên mãn.”
Cảnh giới này là luyện cơ bắp!
Ngay sau đó, một luồng nhiệt bắt đầu truyền từ bụng đến các chi như một cơn sóng, những thương thế đau đớn từ cuộc chiến trước đó biến mất hoàn toàn.
Tô An Lâm có thể cảm nhận được rõ ràng cơ bắp của mình đang căng chặt, thậm chí trên làn da còn xuất hiện những mạch máu dày đặc.
Đột phá tĩnh mạch!
“Không tệ à nha, cảm giác tràn trề sức lực luôn.”
Tô An Lâm mừng rỡ, hơi siết nhẹ nắm tay. Còn bảy điểm thuộc tính nữa, vẫn có thể tiếp tục tăng cấp. Nhưng mà để để tăng đến cấp bậc thầy thì cần tới bốn điểm thuộc tính lận.
“Tăng thuộc tính!”
“Thiết Cốt Công Đại Lực đạt tới cấp bậc thầy.”
Cảnh giới này, xương sắt cmnr.
Ầm!
Khí huyết bốc lên, sức mạnh dồn về phía tứ chi, xương cốt trong cơ thể như đang phát triển. Cơn đói bất ngờ ập đến, Tô An Lâm đã có chuẩn bị từ trước, lập tức gặm một khối thịt.
Sức mạnh trong cơ thể lộn xộn hết cả lên, đấu đá lung tung khiến hắn hít thở không thông, từng cẳng xương đều cảm thấy vô cùng đau nhức và sưng tấy lên. Cùng lúc đó, vô số kiến thức về Thiết Cốt Công ngập tràn trong đầu hắn, đủ để hắn nhảy thẳng qua ba mươi năm tu luyện.
Mê, sướng quá đi mất, cảm giác cứ như sức lực trong cơ thể đang sôi trào.
Tô An Lâm lại có cảm giác cảnh giới của mình lại tăng nữa rồi, mà cảnh giới tăng thì thanh máu cũng tăng.
“Thanh máu: 75/75.”
“Mới có mấy ngày ngắn ngủi mà ta đã tu luyện xong xuôi Thiết Cốt Công, sư phụ mà biết thì chắc cằm rớt xuống đất luôn quá!”
Tô An Lâm cười cười, dù sao thì còn ba điểm thuộc tính nên hắn quyết định sẽ luyện thêm một công pháp nữa.
Hắn lấy cuốn ghi chép thuật tà môn ma đạo ra, lật đến trang có ghi chữ Phượng Vũ Cửu Thiên.
Ám khí gì đây?
Ám khí chân chính là lúc nào ở đâu cũng có thể nhìn thấy được, lặng lẽ không một tiếng động và không ai có thể ngờ tới, hiệu quả hoàn mỹ!
Ý là cát bụi thôi.
Hắn ném một ra một nắm đất, Phượng Vũ Cửu Thiên, ánh mắt mê người.
Ờ, tuy hơi tầm xàm ba láp nhưng cũng tính là một thủ đoạn hay.
Tô An Lâm ra khỏi nhà vệ sinh, nuốt nốt miếng thịt rồi cúi người nhặt một nắm cát đá.
“Hây da!”
Hòn đá nát thành từng mảnh, hắn bắt chước tư thế trên sách rồi dùng sức vung tay.
Ôi chao!
Một nắm bụi bay ra.
Mà đó không chỉ là một nắm bụi bình thường, này là nắm bụi chứa nội lực và bí quyết hắn nắm trong tay, cát bụi hoá thành phi tiêu nhắm thẳng tới đích. Hơn nữa nếu chỉ là nắm bụi bình thường thì không thể nào bay xa tới vậy được, Phượng Vũ Cửu Thiên này bay lâu như thế mà vẫn không bị gió thổi bay dễ dãng
“Soạt…soạt…soạt…”
Tô An Lâm ném cát hết lần này tới lần khác, mức độ thành thạo càng ngày càng tăng lên.
Khoảng hơn một tiếng sau xuất hiện một thông báo:
“Mức độ thành thạo Phượng Vũ Cửu Thiên đã đạt đến viên mãn.
Công pháp: Công phu Phượng Vũ Cửu Thiên (nhập môn).”
“Soạt!”
Lại thêm một nắm cát nữa. Nội lực hoà lẫn trong đó khiến bụi mịn ban đầu văng ra như những viên sa thạch nhỏ.
Hắn nhắm ngay cửa gỗ của nhà vệ sinh, sau khi ném cát thì nghe thấy âm thanh giòn giã vang lên.
“Cũng không tệ.”
Tô An Lâm càng lúc càng hài lòng với Phượng Vũ Cửu Thiên nhập môn, không tin nổi chỉ là cát bụi bình thường mà cũng sinh ra được loại môn đạo này.
Trong tay vẫn còn ba điểm thuộc tính, hắn xem xét thấy để qua cấp tiểu thành cần hai điểm.
“Thêm vào.”
Phượng Vũ Cửu Thiên cấp tiểu thành khiến cát bụi trong tay càng nặng nề hơn nữa.
“Xem ra cuốn thuật tà môn ma đạo này ghi lại toàn công pháp hàng thật cả.”
…
Sáng sớm ngày hôm sau, tại khu rừng ở bên ngoài huyện Lâm Nghiễm, Tô An Lâm và đội binh sĩ thành chủ đang đi bộ trong rừng.
Lần này có tổng cộng ba mươi đội, mỗi đội sẽ tuần tra một phương. Thiết Văn Đảm cũng không điều tất cả mọi người đi, dù sao thì cũng có vài người bị thương và đã yếu lắm rồi. Hắn lo ít người sẽ gặp phải chuyện không may nên đã cử tới sáu người lành nghề.
Bởi vì ít người nên mỗi người đều bị xếp vào các đội khác nhau, đội của Tô An Lâm có mười người, dẫn đầu là đệ tử của một võ quán bản địa, tên là Ngô Khắc. Dáng người hắn thấp bé, tay đeo một đôi găng sắt.
Một đám người tuần tra cả một buổi sáng, xem xét vào tận sâu trong rừng cũng chẳng thấy có con xác quỷ nào. Trước khi kịp nhận ra thì họ đã tuần tra ra tận bìa rừng, trước mặt họ xuất hiện một thôn trang.
“Tiếp theo sẽ tra xét thôn trang phía trước. Ban ngày thì xác quỷ và Yêu Phong Tử hoàn toàn có thể trốn ở trong đó!”