Chương 65:
.
Hắn đang ngồi yên lặng trong bóng tối.
Hắn đã ngồi đấy được một thời gian khá lâu rồi.
Hắn ta ngồi đó như thể bản thân là một phần của bóng tối. Không, hắn chính là bóng tối.
Hắn chính là Phiêu Nguyệt.
Phiêu Nguyệt hòa mình vào bóng tối rồi lẳng lặng nhìn xuống phía dưới.
Ở dưới đó, Tinh Hoa đang cùng Kim Hà Liên và Trương Vũ Lượng bàn bạc đối sách.
Mặc dù những cao thủ bậc nhất Tứ Xuyên đang tụ họp tại nơi đây, nhưng không một ai nhận thức được Phiêu Nguyệt đang ở cùng một nơi với bọn họ.
Phiêu Nguyệt không hề rời khỏi Bách Hoa Môn.
Hắn còn không di chuyển dù chỉ một bước khi võ giả Bách Hoa Môn cùng Nga Mi Phái đến để săn lùng hắn.
Thậm chí còn có một vài võ giả đến lục lọi ở nơi gần với chỗ Phiêu Nguyệt đang ngồi, nhưng không một ai có thể nhận thức được sự tồn tại của Phiêu Nguyệt cả.
Phiêu Nguyệt đã quan sát toàn bộ những gì ở nơi này một cách lặng lẽ suốt thời gian vừa qua.
Trình độ đối ứng của Bách Hoa Môn.
Phán đoán của những võ giả Nga Mi Phái.
Hay cuộc hội thoại giữa Tinh Hoa với những kẻ thân cận.
Đến cả cuộc gặp gỡ giữa bọn họ và Trương Vũ Lượng.
Hắn đều quan sát tất cả mọi thứ từ đầu đến cuối.
Và dĩ nhiên, hắn vẫn đặc biệt tập trung vào việc dò xét Tinh Hoa.
Mặc dù đã một thời gian dài trôi qua, nhưng hình ảnh của bà ta vẫn in sâu trong đầu của Phiêu Nguyệt.
Sao hắn có thể quên được chứ, vì hắn đã cướp đi một bên mắt của bà ta mà.
Bà ta đã cứng đầu truy đuổi Phiêu Nguyệt.
Bà ta đã phản bội những người mà bà ta ủy thác, diệt sạch tận gốc Huyết Ảnh Đoàn.
Mặc dù Phiêu Nguyệt cũng không hẳn là có thứ gì đó gọi là tình cảm với Huyết Ảnh Đoàn cho lắm. Nhưng hắn vẫn muốn bà ta phải trả một cái giá thật thích đáng về chuyện lúc đó. Vậy nên hắn mới quay lại đây một cách khó khăn như thế này.
Thực ra Phiêu Nguyệt chỉ cần ám sát bà ta một lần là bà ta đã đi đời rồi. Nhưng nghĩ lại thì thấy cái chết đó quá là nhẹ nhàng đối với Tinh Hoa đi.
Bà ta không được chết một cách dễ dàng như thế được.
Bà ta phải sống để có thể tận mắt chứng kiến hậu quả của những việc mà bà ta gây ra.
Thế nên, thay vì Tinh Hoa, Phiêu Nguyệt đã tiễn đệ tử của bà ta là Khổng Tiên đi trước.
Chắc hẳn ai cũng sẽ chỉ trích hắn tại sao lại đi giết một người vô tội, nhưng Phiêu Nguyệt làm gì để tâm mấy lời thừa thãi đó.
Giang hồ vốn là nơi đâm chém nhau mà.
Một giang hồ lãng mạn nơi những người không quen biết nhau gặp nhau và chia sẻ nghĩa khí cùng nhau đã biến mất từ lâu lắm rồi. Hơn nữa, cảm xúc của Phiêu Nguyệt cũng quá đỗi khô cằn và cứng nhắc để nói về những thứ gọi là lãng mạn.
Giống hệt như nụ cười trên môi của Phiêu Nguyệt lúc này vậy.
Phiêu Nguyệt rời khỏi đại điện mà không phát ra lấy một tiếng động như một con rắn. Và dĩ nhiên từ những người bên trong đại điện đến những người ở ngoài đại điện, không một ai biết đến sự tồn tại của Phiêu Nguyệt cả.
Mặc dù bị các đệ tử của Bách Hoa Môn và Nga Mi Phái giám sát chặt chẽ, nhưng không một ai hay biệt Phiêu Nguyệt đang ra ngoài.
Sau khi thoát ra khỏi Bách Hoa Môn, Phiêu Nguyệt quay trở về nơi trú ẩn của mình.
Khi không còn cảm nhận được ánh mắt của Ma Vận cũng đồng bọn của hắn nữa. Phiêu Nguyệt biết rằng mình đã thoát khỏi sự giám sát của bọn chúng.
Lâu lắm rồi Phiêu Nguyệt mới được ngâm mình trong nước thoải mái như thế này.
Hắn thư thả ngâm mình trong dòng nước ấm áp. Rồi bỗng dưng, hắn nhìn chằm chằm vào bàn tay của mình.
Hắn vận khí, Thu Hồn Ti hiện ra trên từng đầu ngón tay.
Thứ cướp đi sinh mệnh của Khổng Tiên chính là Thu Hồn Ti này.
Thu Hồn Ti được vận hành như một cái lưới, cướp đi mạng sống của Khổng Tiên chỉ trong chớp mắt.
Mặc dù chỉ vận hành được một sợi Thu Hồn Ti nhưng uy lực của nó quả thực quá khủng khiếp.
Còn khủng khiếp hơn những gì mà Phiêu Nguyệt tưởng tượng.
Khổng Tiên còn chưa kịp nhận thức được bản thân mình đã chết thì đã tắt thở rồi.
Đó chính là sự từ bi cuối cùng mà Phiêu Nguyệt ban tặng cho Nga Mi Phái.
Sau khi ngâm mình thỏa thích, Phiêu Nguyệt thay quần áo rồi ra ngoài.
Hắn đeo U Linh Chủy lên hông rồi xuống phòng ăn dưới lầu một.
“Ngài đã xuống rồi ạ?”
Phiêu Nguyệt vừa ngồi vào bàn, một tiểu nhị đã nhanh chóng chạy đến gần hắn.
“Dọn lên những món đơn giản thôi.”
“Vâng! Xin ngài đợi một chút ạ.”
Tiểu nhị nhanh chân chạy vào bếp như một con sóc.
Trong khách điếm lúc này chỉ có lác đác vài người.
Vì đa số những khách quan đã ăn xong và rời khỏi đây rồi. Cũng nhờ thế mà Phiêu Nguyệt mới được nhàn rỗi thưởng thức bữa ăn của mình.
Không biết đầu bếp có để ý rằng đây là phần ăn của Phiêu Nguyệt hay không mà đồ ăn sáng nay khá ngon. Phiêu Nguyệt khá hài lòng về bữa ăn này.
Phiêu Nguyệt uống xong tách trà rồi nhàn nhã tận hưởng không khí buổi sáng.
Mặc dù mọi người trong thành đều ầm ĩ về những chuyện mà hắn đã làm, nhưng hắn vẫn chỉ ngồi đó tận hưởng ánh nắng cùng cơn gió mát rượi và uống trà.
Hình ảnh Phiêu Nguyệt ngồi đó uống trà, mắt khẽ nhắm hờ đẹp tựa như một bức tranh vậy.
Mọi người đều bận rộn di chuyển liên tục, chỉ có hắn ngồi im ở đó như thể thời gian đang ngưng đọng lại.
Lâu rồi Phiêu Nguyệt mới có thể tận hưởng thời gian một mình một cách trọn vẹn thế này.
Hắn uống trà, ngắm cảnh, ngắm người đi qua đi lại. Thời gian cũng nhanh chóng trôi qua.
Phiêu Nguyệt húp ngụm trà cuối rồi định đứng lên thì bỗng có ai đó gọi.
“Vị ca ca đẹp trai kia ơi.”
Ai đó gọi Phiêu Nguyệt rồi tiến lại gần hắn.
Chỉ có duy nhất một người mới gọi hắn như thế thôi.
“Hứa Lan Châu.”
Phiêu Nguyệt quay đầu theo hướng có tiếng gọi phát ra thì thấy Hứa Lan Châu đang tiến lại gần.
“Muội ngồi cùng huynh có được không?”
Hứa Lan Châu miệng thì xin phép nhưng mông đã chạm vào ghế mất rồi.
Thấy Phiêu Nguyệt chỉ nhìn chằm chằm nàng mà không nói lấy một lời, nàng khẽ nhếch miệng và nói.
“Huynh vẫn đẹp trai như ngày nào.”
“Có chuyện gì?”
“Thì muội tò mò không biết huynh có sống tốt không nên đến thăm ấy mà. Sẵn tiện đến xin lỗi huynh luôn.”
“Xin lỗi?”
“Thì chuyện hôm đó đoàn chủ của muội đã vô lễ với huynh ấy. Chắc huynh bàng hoàng lắm ha?”
“Không hề!”
Hứa Lan Châu nheo mắt trước câu trả lời của Phiêu Nguyệt.
Vì khi nhớ đến ngày hôm đó, nỗi nhục nhã lại kéo đến. Nhưng nàng đã giấu nhẹm nội tâm của mình vào trong và nhìn thẳng vào Phiêu Nguyệt.
Hứa Lan Châu đang ở ngay trước mắt thế này mà Phiêu Nguyệt chẳng có lấy một chút dao động.
‘Lẽ nào không phải huynh ấy?’
Thực ra, nàng tìm đến đây là vì cái chết của nhất đại đệ tử của Nga Mi Phái. Nàng nghi ngờ không biết Khổng Tiên có phải là do Phiêu Nguyệt giết hay không.
Dĩ nhiên nàng nghi ngờ rất nhiều võ giả đang ở trong Thiểm Tây này. Và Phiêu Nguyệt chỉ là một trong số đó.
Hứa Lan Châu đang cố gắng tìm dấu hiệu của việc giết người vào hôm qua trên người của Phiêu Nguyệt. Nhưng nàng chẳng thấy gì cả. Có lẽ ngay từ việc nàng nghi ngờ Phiêu Nguyệt đã điều không hợp lý rồi.
Có khi lòng tự trọng của nàng bị tổn thương nên mới nghi ngờ Phiêu Nguyệt như thế này.
Dẫu vậy, Hứa Lan Châu vẫn một mực say đắm Phiêu Nguyệt.
Nàng cũng không hiểu tại sao mình lại như vậy nữa. Vì đây là lần đầu tiên mà nàng say mê một nam nhân đến như thế.
‘Cảm giác cứ như ta đang bị mê hoặc bởi quỷ thần vậy.’
Trong mắt Hứa Lan Châu hiện lên đầy sự tham vọng.
Hứa Lan Châu nhìn vào Phiêu Nguyệt một chút rồi lấy hết dũng khí để mở lời.
“Ca ca đẹp trai. Huynh nghĩ lại có được không?”
“Chuyện gì?”
“Đề án mà đoàn chủ của bọn muội đưa ra ý.”
“Gia nhập Hắc Vân Binh Đoàn sao?”
“Đúng rồi! Muội sẽ đối tốt với huynh mà.”
“Đối tốt kiểu gì?”
“Hưm! Gì cũng được.”
“Gì cũng được?”
“Phải! Bao gồm tất cả những gì mà huynh đang tưởng tượng.”
Nét mặc của Hứa Lan Châu bỗng dưng trở nên khêu gợi.
Dù có là nam nhân không có mắt nhìn đến mấy thì cũng hiểu biểu cảm của nàng lúc này có hàm ý gì.
Nhưng Hứa Lan Châu đợi mãi mà vẫn không nghe thấy câu trả lời của Phiêu Nguyệt.
“Hừ hừ! Ta đang không biết ngươi đi đâu mà chẳng lấy nói một lời, hóa ra là ngươi ở đây à.”
Bỗng dưng có một giọng nói to lớn vang lên.
Âm thanh ấy vang vọng như tiếng chuông chùa, lớn đến mức khiến cho những người đang ở trong khách điếm lúc này phải bịt chặt tai lại.
Ánh mắt của Hứa Lan Châu trở nên lạnh lẽo.
Vì nàng nhận ra một vị khách không mời mà đến đã chen vào đúng lúc quan trọng.
.
Nàng quay đầu lại, một dáng người cao lớn đang đứng ở lối vào của khách điếm.
“Ngũ Lục Bá!”
“Hừ hừ!”
“Ngươi lén lút đuổi theo ta đấy à?”
“Đuổi theo? Đoàn chủ gọi ta tới thì ta tới thôi.”
Hắn chính là Ngũ Lục Bá, một thành viên của Hắc Vân Binh Đoàn giống như Hứa Lan Châu.
Dù đang nói chuyện với Hứa Lan Châu nhưng ánh mắt của Ngũ Lục Bá lại đặt lên người của Phiêu Nguyệt.
Hứa Lan Châu nhanh chóng thay đổi nét mặt.
Vì nàng chợt phát hiện ra Ngũ Lục Bá đang chiêm ngưỡng nam sắc.
“Hắn là Phiêu Nguyệt đấy à? Quả là rất đẹp trai như những gì mà ta được nghe. Đẹp trai thật đó. Hừ hừ!”
Trong mắt của Ngũ Lục Bá lấp loáng khí tức màu đỏ rực.
Hứa Lan Châu là người hiểu rõ nhất ánh mắt đó có nghĩa là gì.
“Ngươi đừng có mà mơ mộng hão huyền.”
“Mơ mộng gì?”
“Ngũ Lục Bá!”
“Ta thì có mơ mộng gì mà ngươi cứ sồn sồn lên thế?”
Mặc cho Hứa Lan Châu đang tỏa ra sát khí đùng đùng, Ngũ Lục Bá vẫn chẳng màng để tâm.
Ánh mắt của hắn vẫn đặt cố định lên người của Phiêu Nguyệt.
Rõ ràng Phiêu Nguyệt là nam nhân cơ mà, thế mà ngoại hình mê hoặc người khác cùng với cơ thể rắn chắn mịn màng không có chút mỡ thừa lại kích thích ham muốn của Ngũ Lục Bá.
‘Đúng là chết người mà.’
Hắn nuốt nước bọt cái ực.
“Nếu ta đếm tới ba mà ngươi không chịu nhìn đi chỗ khác là ta sẽ khiến hai mắt của ngươi vĩnh viễn không thể nhìn đời được đấy.”
Thanh âm lạnh lùng của Phiêu Nguyệt như đóng đinh vào tai của Ngũ Lục Bá. Nhưng Ngũ Lục Bá một chút cũng không sợ, hắn còn vui vẻ hân hoan tiến đến tới gần Phiêu Nguyệt.
“Gì thế này? Vị huynh đài xinh đẹp này sẽ làm như thế với ta sao?”
“Một!”
“Hừ hừ!”
“Hai!”
“Quơ hơ! Ta không phải người đáng sợ gì đâu.”
“Ba!”
Xoẹt!
Phiêu Nguyệt vừa dứt lời, một âm thanh sắc bén chém vào không khí.
Đó là âm thanh của chiếc đũa mà Phiêu Nguyệt đã phóng đi.
“Chết tiệt!”
Ngũ Lục Bá tập trung nội công vào hai tay rồi đưa tay che chắn cho gương mặt của mình.
Phập!
Chiếc đũa cắm sâu vào bắp tay của Ngũ Lục Bá. Cũng may là hắn đã dùng nội công để chặn lại, nếu không thì chiếc đũa kia đã xuyên qua bắp tay và đâm thẳng vào mắt hắn rồi.
“Tên khốn nhà ngươi!”
Ngũ Lục Bá buông cánh tay đang che chắn gương mặt của hắn lại rồi hằn học nhìn vào chiếc bàn mà Phiêu Nguyệt đang ngồi. Và dĩ nhiên, nơi mà hắn nghĩ rằng Phiêu Nguyệt đang ngồi ở đó thì lại hoàn toàn không thấy Phiêu Nguyệt đâu.
“Ơ?”
Đột nhiên, Phiêu Nguyệt xuất hiện ở ngay trước mắt Ngũ Lục Bá.
“Không được!”
Hứa Lan Châu hét lên một tiếng rồi vội vàng rút cây roi đang dắt ở hông ra. Dù chẳng ưa gì Ngũ Lục Bá nhưng dù sao thì hắn vẫn là đồng liêu của nàng, vậy nên, việc nàng phải bảo vệ hắn cũng là điều hiển nhiên.
Vì đã trực tiếp đối đầu với Phiêu Nguyệt nên nàng hiểu rõ Phiêu Nguyệt mạnh đến mức nào.
Ẩn sau gương mặt đó là một sự tàn ác mà không một ai có thể hình dung ra được.
Nhưng trước khi Hứa Lan Châu kịp rút cây roi ra, tiếng hét rùng rợn của Ngũ Lục Bá đã vang lên rồi.
“Ặc ặc!”
Một chiếc đũa đang cắm sâu vào mắt trái của Ngũ Lục Bá.
Bị mất một bên mắt chỉ trong một chốc, Ngũ Lục Bá gào thét lên âm thanh kỳ quái và vật lộn chẳng khác gì một con thú.
Rầm! Rầm!
Đồ dùng trong khách cũng rơi xuống đổ vỡ theo từng chuyển động của cơ thể Ngũ Lục Bá. Các khách quan la hét rồi vội vàng bỏ chạy ra ngoài.
‘Muộn mất rồi.’
Hứa Lan Châu đờ đẫn đứng nhìn.
Dù có căng hai mắt ra nhìn nhìn nàng vẫn không thể nhìn thấy Phiêu Nguyệt làm cách nào mà nhảy qua bàn rồi xuất hiện ở trước mặt Ngũ Lục Bá như thế.
Những hạn chế về không gian dường như không gây trở ngại gì cho Phiêu Nguyệt. Nên lúc này, trông hắn đã đáng sợ nay lại càng đáng sợ hơn.
“Aaa! Tên khốn, ta sẽ giết ngươi!”
Ngũ Lục Bá nổi điên rồi nhảy vào không trung.
Tất cả mọi người đều khiếp sợ Ngũ Lục Bá, nhưng Phiêu Nguyệt thì vẫn nhìn chằm chằm vào hắn, nét mặt vẫn không hề thay đổi.
Đường quyền của Ngũ Lục Bá tuy chứa đựng sự cường mãnh, nhưng nếu nó không đánh trúng người, thì sẽ không phát huy được uy lực của nó.
Rầm!
Nhưng Phiêu Nguyệt chỉ cần nhích nhẹ người là đã có thể né được cú đấm Ngũ Lục Bá rồi.
Hứa Lan Châu rợn cả người khi nhìn thấy cú đấm của Ngũ Lục Bá chỉ lệch khỏi người Phiêu Nguyệt chỉ một chút.
Phiêu Nguyệt đang đùa giỡn với Ngũ Lục Bá.
Từng bước di chuyển của hắn nhanh nhẹn và mềm mại y hệt như một con rắn.
Một con rắn khổng lồ đang thoát ra ngoài dù đó chỉ là một khe hở nhỏ.
.
Đến lúc này Hứa Lan Châu mới nhận ra bản thân bị Phiêu Nguyệt áp chế chỉ trong vòng một nốt nhạc không phải là một chuyện ngẫu nhiên.
“Khốn kiếp!”
Ẩn sau gương mặt xinh đẹp đó là một sự độc ác mà không ai có thể hình dung ra được.
Hứa Lan Châu dù đã trải qua muôn vàn khó khăn nhưng sự tàn độc của Phiêu Nguyệt vẫn là một thứ gì đó ghê gớm khiến nàng khiếp sợ.
Không biết từ khi nào, Phiêu Nguyệt đã cầm trong tay một thanh đoản đao.
Đó chính là U Linh Chủy.
Xoẹt!
U Linh Chủy sượt qua đầu gối của Ngũ Lục Bá.
Máu từ đầu gối của Ngũ Lục Bá phun ra như mưa, cơ thể cao to của hắn ngã khụy xuống sàn.
“Khực!”
Ngũ Lục Bá nhìn Phiêu Nguyệt bằng một bên mắt còn lại trong tư thế quỳ. Trong mắt hắn chứa đầy nỗi lo sợ.
Bây giờ hắn mới nhận ra, nam nhân đem hắn ra chơi đùa từ nãy đến giờ chính là tử thần.
“Ư ư! X, xin tha mạng!”
Ngũ Lục Bá chẳng màng đến thể diện là gì nữa, hắn một mực van nài Phiêu Nguyệt để được sống.
Phiêu Nguyệt là một cao thủ mạnh quá sức tưởng tượng của hắn.
Ngũ Lục Bá không muốn chết ở đây một chút nào.
“Làm, làm ơn!”
Nước mắt nước mũi hắn chảy giàn giụa cầu xin được sống.
Ngay lúc đó, Hứa Lan Châu vung cây roi da ra.
Cây roi da trong chớp mắt cuốn vào eo của Ngũ Lục Bá.
“Á!”
Hứa Lan Châu kéo mạnh cây roi da. Nàng ném cơ thể to lớn của Ngũ Lục Bá bay qua phía đối diện của Phiêu Nguyệt như thể đang ném một hòn đá.
Hứa Lan Châu nhảy lên không trung rồi chụp lấy Ngũ Lục Bá.
“Đồ đần! Ai biểu ngươi chen vào làm chi…”
Hứa Lan Châu nhìn vào Ngũ Lục Bá đang được dắt bên hông mình bằng ánh mắt khinh miệt.
Lúc này, nàng đã từ bỏ suy nghĩ sẽ lôi kéo Phiêu Nguyệt về binh đoàn của mình.
Vì cái tên Ngũ Lục Bá này đã phá hỏng một chút hi vọng cuối cùng rồi.
Hứa Lan Châu mang Ngũ Lục Bá đến một mái nhà cao ở một nơi mà Phiêu Nguyệt không thể chạm tay tới.
Phiêu Nguyệt không hề đuổi theo, chỉ đứng yên ở đó nhìn theo.
Hứa Lan Châu nói với Phiêu Nguyệt.
“Ca ca đúng là quá quắt thật đấy. Sao huynh có thể làm Ngũ Lục Bá thành ra thế này chứ. Huynh cứ hành động theo ý của mình, không biết dòm trước ngó sau như thế thì sau này sẽ không tránh khỏi tai họa đâu. Từ giờ huynh nên cẩn thận thì hơn.”
Hứa Lan Châu đã nghĩ tất cả những chuyện này chỉ là tình cờ.
Nàng nghĩ chuyện này chỉ tình cờ là một sự cố bất hạnh.
Một sự cố xảy ra do xung đột giữa sự ham mê nam sắc của Ngũ Lục Bá và sự quá đáng của Phiêu Nguyệt.
Nhưng nàng đâu biết.
Thích khách sẽ không hành động theo cảm tính.
Một khi thích khách đã hành động, đó cũng là lúc tất cả mọi chuyện nằm trong dự tính của họ.
.