Chương 69:
.
“Chuyện này rốt cuộc là…?”
Đồng tử của Long Tuyết Lan lúc này dao động dữ dội.
Trước mắt nàng giờ đây là một thảm kịch mà nàng cũng không dám tin vào mắt mình nữa.
Những đệ tử của Nga Mi Phái và Bách Hoa Môn nằm ngã lăn ra trên mặt đất đầy máu. Dĩ nhiên, các đệ tử của Thanh Thành Phái và Kim Xuyên Môn cũng không khác biệt là mấy, nhưng những gì lọt vào mắt của Long Tuyết Lan không phải là những người đó.
“Khổng Hoa!”
Trong mắt của Long Tuyết Lan lúc này chỉ có một nữ nhân đồng lứa với nàng.
Đó chính là Khổng Hoa - đệ tử đời hai của Nga Mi Phái.
Mặc dù xét về bối phận thì Long Tuyết Lan đúng là lớn hơn Khổng Hoa, nhưng xét về tuổi tác thì cả hai đều ngang nhau nên mỗi lần gặp mặt, cả hai đều nói chuyện với nhau rất thoải mái. Bởi nên quan hệ giữa bọn họ vốn dĩ rất đặc biệt.
Khổng Hoa lúc này đang nằm vật lộn trên mặt đất, người nàng nhuộm đầy máu.
Long Tuyết Lan chẳng màng chuyện gì đang xảy ra nữa, nàng vội vàng chạy đến nơi mà Khổng Hoa đang nằm.
“Ngươi là ai?”
“Hây!”
Những võ giả của Kim Xuyên Môn phát hiện ra Long Tuyết Lan thì tấn công nàng dồn dập.
Long Tuyết Lan một tay ôm Khổng Hoa, tay còn lại xòe to phóng ra chưởng lực.
Uỳnh!
Chưởng lực cường mãnh phóng ra từ tay nàng đánh bay đám võ giả của Kim Xuyên Môn.
“Khực!”
“Khụ!”
Những võ giả của Kim Xuyên Môn ngã lăn ra mặt đất, không thể cựa quậy.
Đó chính là Phiêu Tuyết Xuyên Vân Chưởng - là một trong những võ công cấp cao của Nga Mi Phái.
Phiêu Tuyết Xuyên Vân Chưởng vốn có uy lực thâm độc nên nếu không phải là trường hợp nguy cấp đến tính mạng thì tuyệt đối không được sử dụng. Nhưng trong lúc cấp bách, Long Tuyết Lan đã quên mất mà sử dụng nó.
Vì bị ngạc nhiên bởi uy lực của Phiêu Tuyết Xuyên Vân Chưởng nên những võ giả cấp cao của Kim Xuyên Môn cũng không thể phản ứng kịp.
Long Tuyết Lan chẳng thèm ngó đến những người mình tấn công lấy một lần, mắt nàng vẫn đặt cố định trên người đang trong vòng tay của nàng.
“Con không sao chứ?”
“Sư… thúc?”
“Ừ, ta đây. Con mau vận khí đi. Ta sẽ giúp con.”
“Con…”
Khổng Hoa mấp máy môi như muốn nói điều gì đó. Nhưng chỉ một lúc sau, ngay cả sự chuyển động nhẹ nhàng ở môi cũng biến mất hoàn toàn. Nàng ấy đã ngừng thở.
“Không thể nào!”
Trên mặt Long Tuyết Lan hiện rõ vẻ mặt bàng hoàng.
Mọi thứ hiện ra trước mắt nàng như một lời nói dối vậy.
Chỉ mới hôm qua thôi, nàng, Khổng Hoa và những đệ tử khác của Nga Mi Phái còn cùng nhau ăn cơm, cùng nhau nói chuyện. Thế mà hôm nay, tất cả đã ngã xuống rồi. Nàng không thể tin rằng đây là hiện thực.
Long Tuyết Lan là một trong những người ít ỏi biết được tại sao Nga Mi Phái và Thanh Thành Phái lại căm ghét nhau đến mức này.
Đầu tiên, nàng biết chuyện Nga Mi Phái làm sai là sự thật. Vậy nên, nàng không còn cách nào khác phải làm người thụ động trong cuộc chiến giữa Nga Mi Phái với Thanh Thành Phái.
Người ủy thác Huyết Ảnh Đoàn giết người là Nga Mi Phái, người phản bội bọn họ cũng chính là Nga Mi Phái.
Vì biết rõ căn nguyên của tất cả mọi chuyện cũng là vì Nga Mi Phái mà ra nên nàng đã không thể đứng ra tuyến đầu trong cuộc chiến với Thanh Thành Phái. Vì lương tâm của nàng không cho phép nàng làm điều đó.
Nhưng lúc này, nàng đã nhận ra.
Dù cho tâm tình của nàng có ra sao đi chăng nữa, thì chiến tranh vẫn sẽ nổ ra. Lúc nàng do dự, cũng chính là lúc những đệ tử của Nga Mi Phái đang ngã dần xuống.
“Ta không biết tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này, nhưng ta không thể để cho những đệ tử của Nga Mi Phái phải chết trước mặt ta nữa.”
Long Tuyết Lan bay về phía đệ tử của Thanh Thành Phái.
“Hây!”
Phiêu Tuyết Xuyên Vân Chưởng được phóng ra.
Uỳnh uỳnh!
Chưởng lực cường mãnh như cuồng phong kéo đến quét sạch đệ tử Thanh Thành Phái.
“Khục!”
“Ặc!”
Đến cả Long Tuyết Lan cũng tham gia cuộc chiến luôn rồi, tình thế lúc này khó mà cứu vãn được nữa.
Các đệ tử của Thanh Thành Phái, Nga Mi Phái, Kim Xuyên Môn, Bách Hoa Môn, Hỏa Long Bang lao vào tấn công nhau.
Lý tính của họ đã bay biến mất rồi, giờ đây sự điên cuồng còn lại trong họ đã thống trị bản năng của họ.
Những đồng liêu ngã xuống ở ngay bên cạnh làm cho các võ giả đánh mất đi lý tính của mình, họ bất chấp lao vào tấn công kẻ địch.
Cũng vì thế mà số người thiệt hại càng ngày càng tăng như một cục tuyết nhỏ lớn dần khi lăn trên mặt tuyết.
“Gì vậy? Sao Hắc Vân Binh Đoàn vẫn chưa đến?”
Trương Vũ Lượng bối rối nhìn xung quanh.
Đáng ra lúc này Hắc Vân Binh Đoàn phải có mặt ở đây và tham gia vào cuộc chiến rồi chứ. Triệu Đích Sơn mà hắn cử đi gọi Hắc Vân Binh Đoàn cũng chẳng thấy tăm hơi đâu.
Đến lúc này, Trương Vũ Lượng mới cảm nhận được có điều gì đó kỳ lạ.
“Không lẽ Thanh Thành Phái…? Không thể nào! Bọn chúng làm gì có thời gian rảnh mà làm chuyện đó chứ.”
Chỉ cần nhìn vào vẻ mặt của những võ giả của Thanh Thành Phái lúc này là hiểu rồi.
Nếu bọn họ đang trong thế có lợi thì trông bọn họ sẽ rất thảnh thơi. Nhưng lúc này, Trương Vũ Lượng không thấy một chút thảnh thơi nào trên gương mặt của bọn chúng cả.
Trương Vũ Lượng cảm giác như mọi thứ lúc này chỉ là một sự dàn xếp vậy.
Hệt như có ai đó đang điều khiển mọi thứ.
“Thiết Biểu!”
Trương Vũ Lượng gọi kẻ cận thần đang đứng ở gần đó.
“Vâng! Thưa đoàn chủ.”
Thiết Biểu tiến lại gần Trương Vũ Lượng, trên người hắn lúc này cũng đã nhuốm đầy máu nhưng đó không phải là máu của Thiết Biểu mà đa số là máu của những người khác.
.
“Mọi chuyện đúng là kỳ lạ. Đích Sơn vẫn chưa quay lại nữa. Mọi thứ cứ như được dàn xếp trước vậy.”
“Thuộc hạ cũng nghĩ vậy ạ. Mọi chuyện xoay chuyển dường như quá nhanh chóng ạ.”
“Ngươi đi thăm dò xung quanh thử đi.”
“Sao ạ?”
“Ta cảm giác như có ai đó đang kích động cuộc chiến này vậy. Ngươi đi thăm dò thử xem thực sự có một người như thế không.”
“Thuộc hạ đã rõ ạ.”
Thiết Biểu mau chóng rời khỏi mà không hỏi thêm một câu nào nữa.
Vì hắn cũng cảm giác giống Trương Vũ Lượng vậy.
Thiết Biểu lẳng lặng rút ra khỏi cuộc chiến.
Mặc dù trong lúc thoát ra ngoài, Thiết Biểu có bị tấn công vài lần nhưng hắn chẳng hề phản công mà chỉ né đòn.
Và cái giá mà hắn phải trả là một vài vết thương nhỏ ở trên người. Nhưng hắn cũng chẳng quan tâm đến chuyện đó cho lắm.
Hắn đã bị thương ở mức này không biết bao nhiêu lần rồi.
Từ bên ngoài nhìn vào, cuộc chiến này chẳng khác gì chốn địa ngục cả.
Cũng phải lâu lắm rồi, hắn mới được chứng kiến một trận chiến điên loạn như thế này. Vì đâu dễ để khiến những đệ tử danh môn như Nga Mi Phái hay Thanh Thành Phái bị cơn điên xâm chiếm như thế này đâu.
‘Rõ ràng là đã có kẻ nào đó kích động trận chiến này như lời mà đoàn chủ nói.’
Thiết Biểu nhìn xung quanh.
Bỗng dưng, tầm mắt của hắn hướng về nơi cao nhất.
Ở đó là một cái cây khổng lồ cách không xa nơi con đường đang xảy ra trận chiến.
Nếu ở trên đó thì có thể nhìn được toàn cảnh ở nơi này.
Và nếu như thực sự đã có ai đó kích động trận chiến này, chắc hẳn hắn đang ở trên cái cây đó.
Vì nếu muốn điều khiển được trận chiến này, điều quan trọng nhất là phải đảm bảo được tầm quan sát.
Thiết Biểu không hề do dự mà bay về phía cái cây lớn đó.
Ting!
Khoảnh khắc đó, Thiết Biểu chợt cảm nhận được một cách mạnh mẽ rằng mình đang rơi vào một tình huống nguy hiểm.
Hắn ngẩng đầu lên thì thấy một thanh đoản đao đang cắm thẳng xuống từ trên phía đỉnh đầu của hắn.
“Thì ra là ngươi ở đây sao!”
Thiết Biểu vặn mình né thanh đoản đao rồi hét lớn.
Hắn ta cố tình hét lớn như thế vì mong rằng Trương Vũ Lượng có thể nghe thấy giọng của hắn, nhưng tiếc thay, giọng của hắn không thể chạm đến được tai của Trương Vũ Lượng.
Hết cách, Thiết Biểu đành phải quyết tâm sẽ một mình bắt được hung thủ.
Thiết Biểu tự hào rằng hắn có đủ năng lực để bắt được tên hung thủ này.
Dù sao thì hắn cũng nằm trong số ba mươi người mạnh nhất ở Hắc Vân Binh Đoàn.
Mặc dù không thể so sánh với những người vừa mạnh mẽ lại vừa tinh ranh như Cao đạo sĩ và Huyết Tăng, nhưng hắn cũng là một kẻ mạnh trong số những võ giả trẻ tuổi.
Thiết Biểu tin vào thực lực của bản thân.
“Ngươi cứ đợi đấy.”
Rồi Thiết Biểu bay về hướng mà đoản đao phi tới.
Cái cây không lồ kia có lá và cành cây rất rậm rạp nên hắn không thể thấy được bộ dạng của kẻ đã phóng đao. Vậy nên lúc này, hắn chỉ có thể dựa vào linh cảm của mình.
Xoẹt!
Lại có thêm một thanh đoản đao bay tới.
Lần này, Thiết Biểu cũng định né nó thêm một lần nữa.
Hắn nghĩ ban nãy hắn đã né được rồi thì lần này chắc chắn hắn có thể né được một cách dễ dàng thôi.
“Hộc!”
Thiết Biểu ngỡ ngàng.
Vì thanh đoản đao đã thay đổi hướng đi của nó ngay cả khi đang ở trên không trung.
Thanh đoản đao lúc này chẳng khác gì một sinh vật sống, nó thay đổi hướng bay nhắm đến hông của Thiết Biểu.
“Chết tiệt!”
Keng!
Thiết Biểu dùng hết sức để vung kiếm. Thật may, thanh đoản đao kia đã bị kiếm của hắn chặn lại.
Thiết Biểu lại một lần nữa giẫm vào cành cây rồi phóng người lên cao. Nhưng khi ấy, thanh đoản đao đã rớt xuống nền đất lại bay về phía hắn bằng một tốc độ đáng gờm.
“Hộc! Gì thế này?”
Thiết Biểu hốt hoảng kêu lên.
Chuyện này nằm ngoài phạm vi hiểu biết của hắn.
‘Không lẽ đây chính là Dĩ Khí Ngự Kiếm Thuật(以氣馭劍術)?’
Trên mặt hắn hiện lên vẻ khiếp sợ.
Nếu như đối phương là một kẻ có thể sử dụng cả Dĩ Khí Ngự Kiếm Thuật thì chắc chắn đó là một người mà hắn không thể đối đầu được.
“Chết tiệt!”
Thiết Biểu vội vàng bay ra khỏi cái cây lớn.
Keng!
Nhưng thanh đoản đao bay như linh hồn vất vưởng kia đã chặn con đường chạy thoát của hắn lại.
Vèo vèo vèo!
Thanh đoản đao bay đi bay lại khắp nơi, tung hoành ngang dọc rồi lao vào tấn công Thiết Biểu.
Thiết Biểu đã cố gắng chạy thoát khỏi thanh đoản đao bằng mọi giá nhưng có làm thế nào cũng đều vô dụng. Hắn cảm giác như bản thân là một con mồi đã dính phải cái bẫy do con nhện giăng ra.
Thực tế là như vậy.
Khoảng cách giữa thanh đoản đao và Thiết Biểu ngày càng bị thu hẹp.
Thiết Biểu cảm thấy nghẹt thở.
.
Nỗi sợ hãi cực độ đang chiếm lấy tâm trí của hắn lúc này.
Sự thật rằng mình đang bị một người còn chưa thấy mặt dồn vào đường cùng thế này lại càng làm hắn thêm khiếp sợ hơn.
Phập!
Thanh đoản đao đâm xuyên qua vai của Thiết Biểu.
Thiết Biểu há hốc miệng trong nỗi đau đớn đến tột cùng.
Lúc đó, một cái lưới vô hình giăng lên đầu Thiết Biểu.
Đó chính là sợi Thu Hồn Ti được tạo ra từ khí.
Thu Hồn Ti siết chặt cổ của Thiết Biểu lại.
“Khục!”
Thiết Biểu vùng vẫy, tay hắn nắm chặt lấy cổ của mình.
Phiêu Nguyệt kéo Thu Hồn Ti lên khiến cho cơ thể của Thiết Biểu bị kéo lên ngọn cây.
Thu Hồn Ti càng ngày càng siết chặt cổ họng của Thiết Biểu.
Trong cơn mơ màng, cuối cùng Thiết Biểu cũng đã được thấy gương mặt của nam nhân đã giết bản thân mình.
Đó là một người khôi ngô tuấn tú đến mức nam nhân nhìn thấy cũng cảm thấy choáng váng bởi sắc đẹp của người đó. Nhưng trong mắt của Thiết Biểu lúc này lại hiện ra hình ảnh của một tử thần.
“Ng, ngươi?”
Xoẹt!
Lúc này, Thu Hồn Ti đã ăn sâu vào cổ của Thiết Biểu, hắn hoàn toàn ngừng thở.
Phiêu Nguyệt dừng lại một chút nhìn vào gương mặt của Thiết Biểu đã lịm đi rồi thu Thu Hồn Ti về. Lúc này, thi thể của Thiết Biểu bị rơi tự do xuống phía dưới và bị kẹt vào một cành cây lớn.
Mặc dù đã có một chuyện khủng khiếp xảy ra bên trong cái cây khổng lồ này, nhưng những người ngoài kia không ai hay biết gì cả.
Cái cây khổng lồ vẫn đung đưa theo gió như chưa có chuyện gì xảy ra.
Phiêu Nguyệt phóng ra Thu Hồn Ti để lấy lại thanh đoản đao bị rơi dưới đất.
Không thể bàn cãi gì thêm, U Linh Chủy kết hợp cùng Thu Hồn Ti quả là tuyệt đối.
Nhất là dưới những nhánh cây có lá um tùm hoặc trong rừng như thế này, uy lực của nó lại càng được phát huy.
Mặc dù lúc này, Phiêu Nguyệt chỉ mới kết hợp một sợi Thu Hồn Ti và một U Linh Chủy thôi nhưng sau này, khi cảnh giới đã tăng, việc sử dụng cùng lúc mười U Linh Chủy và mười Thu Hồn Ti là một chuyện không có gì khó đối với Phiêu Nguyệt.
Đoàng!
Bỗng dưng từ phía chiến trường phát ra một tiếng nổ lớn.
Toàn bộ con đường bị phá hủy, một làn khí ba như cơn giông bão kéo đến cái cây nơi Phiêu Nguyệt đang ẩn náu.
Uỳnh!
Cái cây khổng lồ lắc mạnh như muốn bật rễ trong chớp mắt.
Thi thể của Thiết Biểu đang bị kẹt ở cành cây lớn kia cũng bị rớt xuống mặt đất.
Phiêu Nguyệt ngẩng nhẹ đầu rồi nhìn về phía nơi tiếng nổ phát ra.
Một nam một nữ đang đứng ở đó.
Đó chính là Thanh Diệp và Tinh Hoa.
Giữa hai người là một cái hố lớn.
Có lẽ đó là cái hố do tuyệt chiêu mà hai người thi triển đã va đập mạnh vào nhau.
“Khực!”
“Khụ!”
Tình trạng của cả hai lúc này đều không ổn một chút nào.
Thanh Diệp lúc này mặt mày tái nhợt, miệng và mũi hắn chảy ra đầy máu tươi.
Tinh Hoa còn tệ hơn.
Bà ta đang quỳ một bên gối xuống, liên tục nôn ra máu. Có vẻ như bà ta bị nội thương khá nặng.
Thanh Diệp có thể lợi dụng chút sơ hở này để lao vào áp chế Tinh Hoa. Nhưng tình trạng lúc này của Thanh Diệp cũng chẳng khá khẩm hơn Tinh Hoa là bao nên trận chiến đang dần lâm vào cảnh lưỡng bại câu thương.
“Sư tỷ!”
Long Tuyết Lan tách Thanh Sơn đang cố chấp giữ chặt lấy mình ra rồi chạy ùa về phía Tinh Hoa.
“Tỷ không sao chứ?”
“Khư khực!”
Tinh Hoa lúc này không thể trả lời câu hỏi của Long Tuyết Lan mà chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ. Đôi mắt bà ta đã giãn ra, dường như đã sắp mất ý thức.
Long Tuyết Lan vội vàng cõng lấy Tinh Hoa rồi hét lớn.
“Tất cả lui về Bách Hoa Môn.”
Dưới sự ra lệnh của Long Tuyết Lan, tất cả những người đệ tử của Nga Mi Phái và Bách Hoa Môn lập tức nghe lệnh, kẻ bị thương cõng kẻ tử trận trên lưng rồi lui về.
“Sư huynh!”
Thanh Sơn chạy đến bên Thanh Diệp.
Thanh Diệp lúc này còn không thể mở miệng. Vì cố chấp kiềm nén khí trong người nên nội thương sẽ càng trở nên nghiêm trọng nếu hắn mở miệng ra lúc này.
Thực lòng thì hắn rất muốn tiến công áp chế Nga Mi Phái. Nhưng Thanh Thành Phái và Kim Xuyên Môn cũng bị tổn hại không hề nhỏ.
Thanh Sơn nhanh chóng hiểu được ý tứ qua ánh mắt của Thanh Diệp. Hắn thay mặt sư huynh ra lệnh.
“Chúng ta cũng lui thôi.”
Những đệ tử của Thanh Thành Phái và Kim Xuyên Môn cũng mang những người tử trận lui về. Ở giữa là những võ giả của Hỏa Long Bang cùng với Biểu Sơn Hải - những người đã bất thình lình đứng về phía của Thanh Thành Phái.
Hắn đã thấy được ánh mắt của những đệ tử Nga Mi Phái đang nhìn chằm chằm vào hắn.
Hắn rất muốn biện minh đó chỉ là hiểu nhầm, nhưng hắn cũng biết rõ, có biện minh thế nào thì cũng vô tác dụng.
Ai nhìn vào cũng thấy Hỏa Long Bang giờ đã về phe của Thanh Thành Phái rồi. Họ đã biến Nga Mi Phái thành kẻ thù của mình của trong chốc lát.
‘Ông trời ơi…’
Hắn oán giận ông trời tại sao phải khiến hắn như thế này. Nhưng hắn đâu biết.
Người làm cho hắn thành ra như thế này không phải là không trời mà là một võ giả.
Và võ giả ấy đang đứng trên một cái cây cao thật cao và đang quan sát mọi thứ vào lúc này.
.