Chương 508: quyết đấu tần thiên xuyên
- Phương Lâm, không nên vọng động!
Độc Cô Niệm và Công Tôn Hiếu đồng thời khuyên nhủ, bọn họ thật sự sợ Phương Lâm nhất thời ấm đầu muốn giao đấu với Tần Thiên Xuyên này.
Tần Thiên Xuyên ở trong những thiên tài Huyền quốc này, mặc dù thực lực không tính mạnh nhất. Nhưng cũng vô cùng cường hãn, bất luận nhìn Phương Lâm thế nào, đối đầu với y cũng sẽ không có kết quả gì tốt.
Dù cho Độc Cô Niệm đối với thực lực của Phương Lâm vẫn luôn vô cùng tán thành. Nhưng nàng cũng không rõ ràng thực lực của Phương Lâm bây giờ như thế nào, lý trí cảm thấy Phương Lâm không phải đối thủ của Tần Thiên Xuyên.
Phương Lâm lộ vẻ mặt bất đắc dĩ, nói:
- Ta cũng không muốn xúc động, chỉ là gia hỏa này chạy tới muốn ta đánh y, đối với loại thỉnh cầu ý vị sâu xa này của y, ta cũng chỉ có thể cố làm thỏa mãn y.
Nói xong, Phương Lâm sải bước ra, đi đến bên trong Võ viện.
Công Tôn Hiếu và Độc Cô Niệm đều lộ ra vẻ lo lắng, nhất là Độc Cô Niệm, càng nghiến chặt hàm răng, muốn làm điều gì.
- Ha hả!
Tần Thiên Xuyên cười lạnh một tiếng, cũng đi vào bên trong Võ viện, ánh mắt âm lãnh nhìn chằm chằm Phương Lâm, hiện vẻ trêu tức.
- Cười cái rắm, chút nữa ta sẽ đánh ngươi đầy mặt nở hoa!
Phương Lâm trừng mắt nói.
Tần Thiên Xuyên lộ ra vẻ mặt đùa cợt nhìn Phương Lâm, nói:
- Đến bây giờ mà ngươi cũng không biết tình cảnh của mình như thế nào sao? Tần Thiên Xuyên ta cũng không phải là những phế vật ở hạ tam quốc kia, một chút thực lực này của ngươi, ở trước mặt ta căn bản cũng không đủ nhìn.
- Tàn nhẫn đánh tên Phương Lâm này đi! Cho hắn biết thiên tài Huyền quốc chúng ta lợi hại như thế nào!
- Một con dế nhũi đến từ hạ tam quốc mà thôi, còn nghĩ cùng chúng ta bình khởi bình tọa?
- Người hạ tam quốc không có tư cách tự xưng thiên tài.
Không ít người đều đang châm chọc khiêu khích, không có người coi trọng Phương Lâm, hoặc là nói theo những thiên tài Huyền quốc này xem ra, đây chính là một trận nghiền ép nghiêng về một bên mà thôi, bọn họ phải làm, chỉ là nhìn xem trò hay, nhìn Tần Thiên Xuyên hoàn toàn ngược Phương Lâm mà thôi.
- Niệm Niệm, ngươi cùng Phương Lâm này có quan hệ thế nào vậy?
Lúc này, Tích Nhược quận chúa và Hàn Ly thánh nữ đi đến bên cạnh Độc Cô Niệm, Tích Nhược quận chúa hỏi.
Độc Cô Niệm bĩu môi nói:
- Hắn là một tên hỗn đản.
Tích Nhược quận chúa và Hàn Ly thánh nữ cảm thấy buồn cười, giọng điệu của Độc Cô Niệm hoàn toàn không giống như chán ghét Phương Lâm kia. Ngược lại còn có chút ít hương vị tình nhân liếc mắt đưa tình.
- Niệm Niệm, người này xuất thân từ hạ tam quốc, cùng ngươi chung quy không phải người cùng một con đường.
Hàn Ly Thánh nữ nói, giọng điệu vô cùng bình thản, vẻ mặt thánh khiết mà cao ngạo, giống như không dính khói lửa trần gian.
Độc Cô Niệm không nói gì, chỉ nhìn Phương Lâm ở trong Võ viện, trong mắt mang vẻ lo âu và lo nghĩ.
Tích Nhược quận chúa và Hàn Ly thánh nữ nhìn nhau, đều nhìn thấy trong mắt đối phương có vẻ bất đắc dĩ. Độc Cô Niệm này xem ra cùng với Phương Lâm kia có quan hệ không tầm thường. Các nàng chưa bao giờ thấy Độc Cô Niệm đối với một người nam tử lộ ra vẻ mặt lo lắng như thế.
Hai nữ đều là người có thân phận bất phàm, bây giờ đã nghe được một chút truyền ngôn liên quan tới Độc Cô gia, trong nội tâm thở dài. Nếu như Độc Cô Niệm này đối Phương Lâm không tình cảm gì thì còn tốt. Nếu có, vậy không chỉ có mình Độc Cô Niệm chịu tội, còn sẽ hại cả Phương Lâm này.
Thái tử Chu Dịch Thủy ngồi ở trên chủ tọa, nhàn nhã trò chuyện với mấy thiên tài Huyền quốc khác, không để ý chút nào tới cuộc giao đấu sắp diễn ra ở trong Võ viện, giống như Chu Dịch Thủy hắn đã sớm biết được kết quả của cuộc tỷ thí này.
Lão nhân áo xám như hình với bóng, yên lặng đứng ở sau lưng Chu Dịch Thủy, một tấc cũng không rời bảo hộ an toàn cho Chu Dịch Thủy, một đôi mắt lạnh lẽo nhìn qua Võ viện.
Lúc này, Tần Thiên Xuyên đã ma quyền sát chưởng, muốn mạnh mẽ thu thập Phương Lâm một trận.
- Tới đi tới đi, đừng lề mề.
Phương Lâm lộ vẻ mặt mong mỏi, vẫy vẫy tay với Tần Thiên Xuyên kia, có vẻ cực kì tùy ý.
- Ếch ngồi đáy giếng!
Tần Thiên Xuyên gầm lên giận dữ, cả người khí thế đại thịnh, đánh thẳng một chưởng về phía Phương Lâm.
Một chưởng này cực kì cương mãnh, chưởng phong lăng lệ, có thể thấy được Tần Thiên Xuyên này cũng thật sự không coi thường Phương Lâm, vừa ra tay đã dùng hết toàn lực.
Phương Lâm không sợ chút nào, một quyền nắm chặt, oanh ra một quyền vô cùng bình thường.
Một quyền này ẩn chứa toàn bộ lực lượng của Phương Lâm, cùng với bàn tay của Tần Thiên Xuyên mạnh mẽ va chạm vào nhau.
Oanh!!!
Một tiếng trầm đục vang lên, thân hình Phương Lâm lui về phía sau mấy bước, trên mặt hiện lên một chút kinh ngạc.
" Một chưởng rất mạnh!"
Trong lòng Phương Lâm nói thầm một tiếng, mình ngưng tụ toàn bộ lực lượng vào một quyền, vậy mà không có chiếm được chút tiện nghi nào.
Mắt thường cũng có thể thấy, bàn tay của Tần Thiên Xuyên trở nên như nham thạch, cứng rắn vô cùng, có khí tức cực kì hùng hậu tràn ngập ra.
- Trong Ngũ Hành Thổ chi lực sao?
Ánh mắt Phương Lâm lấp lóe. Tần Thiên Xuyên này là thiên tài của Ngũ Hành giáo, hiển nhiên sẽ vận dụng Ngũ Hành chi lực.
- Ngươi cũng chỉ có chút bản lĩnh này sao? Ta Thổ chi lực đều không có hoàn toàn thi triển ra. Nhưng ngay cả da lông của ta mà ngươi cũng không gây thương tổn được.
Tần Thiên Xuyên cười lạnh nói, thôi động Thổ chi lực, một cánh tay đều biến thành nham thạch.
Phương Lâm không nói gì, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ.
- Nhận lấy cái chết!
Tần Thiên Xuyên rống to một tiếng, cánh tay hóa thành nham thạch đánh tới, khí thế kinh người.
Phương Lâm không làm động tác dư thừa nào, vẫn lựa chọn dùng nắm đấm đơn giản nhất nghênh kích.
Mà một quyền này, Phương Lâm thi triển ra thần thông thiên phú lực phản kích của Phá Nhạc.
Phanh!
Chỉ nghe một tiếng vang trầm, Tần Thiên Xuyên lập tức thay đổi sắc mặt, nham thạch bao phủ trên cánh tay vỡ vụn thành từng mảnh.
- A!!!
Tần Thiên Xuyên kêu to, cánh tay đau nhức vô cùng kịch liệt, tựa như xương cốt bị đánh gãy.
Y không thể tin được, Phương Lâm lại có lực lượng khủng bố như vậy, ngay cả mình lấy Thổ chi lực để bao phủ cánh tay đều đánh không lại.
- Cái gì? Tại sao có thể như vậy?
- Tần Thiên Xuyên đang làm cái gì?
- Quả thực không thể tin được, Tần Thiên Xuyên lại rơi xuống hạ phong.
- Phương Lâm này không đơn giản!
Trong mọi người, không ít người lộ ra vẻ kinh ngạc, càng có người hét lên kinh ngạc, ngàn vạn lần không ngờ Phương Lâm sẽ từ trên người Tần Thiên Xuyên chiếm được tiện nghi.
Hơn nữa thoạt nhìn, dường như Tần Thiên Xuyên đã thụ thương không nhẹ, một cánh tay không ngừng run rẩy, dạng như vậy tựa như xương cốt đều bị hao tổn.
- Ngươi chỉ có chút bản lĩnh này sao?
Phương Lâm cười hì hì nói.
Tần Thiên Xuyên chảy đầy mồ hôi lạnh trên trán, trong mắt mang vẻ oán độc, nói:
- Ta cũng không tin, ngươi có thể liên tiếp thi triển thần thông quỷ dị kia!
Nói xong, Tần Thiên Xuyên dùng một cánh tay khác huy động lên, lập tức một loại khí tức vô cùng lăng lệ mãnh liệt lao đến.
Kim chi lực!
Những Kim chi lực cuồng bạo này, tựa như từng thanh lợi kiếm xoay quanh một chỗ, mang khí tức diệt tuyệt vạn vật, lao thẳng đến phía Phương Lâm.
Phương Lâm không dám khinh thường, Kim chi lực này cực kỳ lợi hại. Cho dù mình có nhục thân cường hãn, nhưng mạnh mẽ chống lại thì khẳng định cũng không chịu được.
Chỉ thấy thân hình Phương Lâm lắc lư, vậy mà biến mất ngay tại chỗ.
Cảnh tượng này, để tất cả mọi người đều nhìn tới ngây người, Phương Lâm lại độtkhông thấy tăm hơi? Chẳng lẽ là hư không tiêu thất sao?
Tần Thiên Xuyên cũng ngây ngẩn cả người, Kim chi lực cuồng bạo hoàn toàn đánh vào không trung, căn bản cũng không có khiến Phương Lâm bị thương chút nào.
Chỉ có một số ít thiên tài, trong mắt có quang mang chớp động, dường như đã nhìn ra cái gì.
- Giả thần giả quỷ!
Tần Thiên Xuyên hừ lạnh một tiếng, càng nhiều Kim chi lực bừng lên, càn quét về bốn phương tám hướng, không có chỗ nào thoát khỏi nó càn quét.
Trang 255# 1