Chương 13: "Ngươi mà trông cậy được, thì lợn cũng biết leo cây."
Cốt truyện?
Thời Thanh — vật cản đường sắp “ngỏm” còn quan tâm đến cốt truyện làm gì?
Là đầu óc cô bị kẹp cửa hay bị lừa đá mới làm Bồ Tát sống giúp nữ chính đi theo cốt truyện?
Nếu bên cạnh là chậu than, chẳng lẽ cô phải tự thiêu thành Phật để hóa xá lợi tử?
Không đi, ai thích thì cứ đi.
Thời Thanh từ chối dứt khoát, không để lại đường lui. Thường Thục sững sờ, trong đầu như vang lên âm thanh hệ thống “tích” quen thuộc.
Lạnh lùng, băng giá, không chút tình người.
[Phát hiện nhiệm vụ của ký chủ thất bại. Đang khởi động hình phạt — điện giật cấp một.]
Lòng bàn tay Thường Thục lạnh buốt. Nửa năm nay đây là lần đầu tiên Thường Thục nếm trải cảm giác gặp phải đá ngáng chân làm nhiệm vụ thất bại.
Còn chưa kịp hoảng loạn, giọng nói máy móc lại vang lên:
[Lần đầu tiên ký chủ thất bại. Hình phạt sẽ được hoãn thi hành đến buổi tối.]
Giọng điệu lạnh nhạt vô tình như thể đang chế giễu nàng ta vậy.
[Hệ thống 《Thứ Nữ Nghịch Tập Ký》 xin nhắc nhở ký chủ: Cấp bậc điện giật gồm tổng cộng năm cấp, từ cấp một đến cấp năm. Cấp càng cao, cường độ càng lớn. Xin ký chủ hãy tự trân trọng.]
Thường Thục biến sắc.
Ngày thường hệ thống luôn vô cảm, nhưng không hiểu sao lần này nàng ta lại có cảm giác.. hệ thống như người sống vậy.
Sau lưng mồ hôi thấm lạnh, Thường Thục đoán chắc là do mình nghĩ nhiều.
Thường Thục đang muốn khuyên Thời Thanh thì thấy Thời Thanh đột nhiên buông Thời Hỉ ra.
“?”
“Ta phải giết cô!” Sau khi Thời Hỉ giành được tự do, vung vẩy ngón tay đau đến tê dại về phía Thời Thanh.
Thời Thanh lập tức hô to: “Mẹ, bác cả, chị Hỉ đánh con!”
Ba người đồng loạt quay đầu, đúng lúc thấy hai bóng người từ cửa tròn bước vào, là Thời Cúc mặc triều phục màu đỏ và Thời Dung tròn trịa trong bộ áo bào mùa đông màu tím.
Thời Hỉ vẫn giữ nguyên tư thế giơ tay đánh Thời Thanh, muốn thu cũng không kịp nữa rồi.
Thời Dung trừng mắt nhìn Thời Hỉ, quát lớn: “Hỉ nhi, sao lại đùa nghịch thế?”
Rồi bà quay sang cười với Thời Thanh: “Thanh nhi đừng sợ, chị hai đang trêu con thôi, chị em ruột sao có thể đánh nhau được.”
Thời Thanh gật đầu như đã hiểu, lập tức trở tay tát bốp một cái lên tay Thời Hỉ.
Tiếng vang giòn tan, chỉ nghe cũng thấy da mặt co giật.
Thịt đau.
Thời Hỉ tay ôm ngực che tay, đau đến muốn chửi người lại phải kìm nén.
Thời Dung thấy con gái mình chịu thiệt đang muốn lên tiếng thì Thời Thanh đã nhanh hơn, xoa xoa tay như thể vừa làm việc vặt, thong thả ngỏ lời: “Bác cả, con cũng chỉ đang đùa với chị hai thôi. Con lại là văn nhân thì làm gì có sức chứ?”
Có cha mày mới tin ấy!
Thời Hỉ cảm thấy cánh tay vừa bị đánh rát bỏng, may mà đang mặc áo bào mùa đông, nếu mặc đồ mùa xuân thì e là đã sưng tấy lên rồi.
Nàng ta nghiến răng, hận không thể lao lên cắn chết Thời Thanh.
Thời Thanh bày ra vẻ mặt vô hại: “Lần sau chị hai muốn đùa thì phải nói trước với em đấy, hai chị em mình cùng chơi.”
“…”
Thời Dung giật giật khóe mắt, muốn bảo Thời Cúc quản con gái lại nhưng không tiện mở miệng.
Dù gì cũng là con gái mình muốn ra tay trước, Thời Thanh chẳng qua chỉ làm theo lời bà mà “đùa lại” một cái thôi. Nếu trách tội, e là không công bằng.
Chuyện của con nít, bà có thiên vị muốn nhúng tay thì cũng phải khuất mắt Thời Cúc.
Nhưng kể ra thì em ba nhà mình chưa từng bênh con cái, như thể rất yên tâm về Thời Thanh.
Từ đầu đến cuối, Thời Cúc chỉ khoanh tay đứng xem, chẳng buồn can thiệp, cứ như thể Thời Thanh không phải con ruột vậy.
Thời Dung đành tiến lên, vỗ nhẹ vào cánh tay còn lại của Thời Hỉ, tỏ vẻ người lớn rộng lượng: “Sao con cứ không biết nhường em thế, có phải trẻ con nữa đâu.”
Oan cho Thời Hỉ quá! Từ lúc gặp Thời Thanh nàng có chiếm lợi được tý nào đâu.
Nàng ta nghiêng đầu liếc Thời Thanh, vẻ mặt hoàn toàn ghi thù.
“Thời đại nhân.” Thường Thục tiến lên hai bước hành lễ chào hỏi Thời Cúc, vừa để nhắc nhở sự tồn tại của mình, vừa thể hiện phép tắc lễ nghi.
Theo góc nhìn Thời Dung, hai chị em Thời Thanh và Thời Hỉ vẫn còn non dại lắm, làm việc vẫn chưa đủ thận trọng. Nếu có một đứa con gái biết tiến biết lui như Thường Thục thì mới bớt lo.
Bà nhìn Thường Thục với ánh mắt tán thưởng.
Nghe nói nửa năm trước, con thứ nhà họ Thường rơi xuống nước, sau khi tỉnh lại thì thay đổi hẳn, còn đỗ Trạng Nguyên. Ban đầu bà còn nghĩ là thay đổi theo hướng tệ hơn, ai ngờ lại càng đổi càng tốt.
Nếu biết con sông kia linh nghiệm như vậy, bà đã sớm cho Thời Hỉ đi ngâm một chuyến rồi! Biết đâu lại thi đỗ một trong ba giáp đầu, để bà nở mày nở mặt trước mặt em ba.
Thời Cúc khẽ gật đầu.
Sau này Thường Thục sẽ nhập quan, có lẽ đợi xử lý xong những việc quan trọng khác, triều đình sẽ phân chức vị cho ba người đứng đầu kỳ thi. Giờ nàng ta hành lễ theo kiểu quan lại cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
“Hôm nay vãn bối vốn đi cùng ông ngoại, nhưng trên đường lại gặp Thời Thanh, định mời nàng đến dự yến tiệc mùa xuân.” Thường Thục chậm rãi lên tiếng, cố ý nhắc đến chuyện cũ:
Dùng người lớn để gây áp lực, không tin lại vẫn vô dụng!
Nhưng nào ngờ, hôm nay nhà họ Thời có vẻ như xung khắc với nàng ta.
Thường Thục hơi khựng lại, rồi đổi sang một chủ đề khác: “Nghe nói lão Trần hôm nay dẫn theo một vị đạo nhân đến, nhưng lại bị Thanh nhi vạch trần là kẻ lừa đảo, đã giải đến Đại Lý Tự. Chuyện này vốn là việc nhà nên cháu không tiện hỏi nhiều, nhưng kẻ lừa đảo này dính đến mạng người, lão Trần còn phái người bảo vệ nàng ta thì mong ngài suy xét thật kỹ.”
Không khí như lặng đi trong chốc lát.
Thời Cúc thản nhiên lên tiếng: “Sắp khai tiệc rồi, đi thôi.”
Thường Thục nào đã hay chuyện, chuyện lớn như vậy mà bà ta còn chưa hay biết, trong khi người ngoài đã rõ như lòng bàn tay. Thật mất mặt!
Xem ra hôm nay không có hy vọng hoàn thành nhiệm vụ rồi. Thường Thục đành thu lại tâm tư, hành lễ cảm tạ Thời Cúc rồi cáo lui trước.
Thời Hỉ vội vã bám theo sau, Thời Dung cũng giả vờ sốt sắng nói vài câu nhưng không nặng lời.
Ba người còn lại đi vào trong viện.
Thời Cúc bước chậm lại, đi sóng vai cùng Thời Thanh, nghiêng đầu quan sát con gái.
Thời Thanh lập tức cảnh giác, nhướn mày: “Mẹ nhìn gì thế?”
“…”
Đương nhiên Thời Cúc sẽ không đáp rằng “xem con như thế nào.” Bà chỉ lặng lẽ thu hồi ánh mắt, giọng điềm nhiên: “Vừa rồi con trách ta không giúp con à?”
Ngay cả Thời Dung— một người tư lợi như vậy còn biết bảo vệ Thời Hỉ, còn bà lại như một kẻ ngoài cuộc.
“Không trách.” Thời Thanh khẽ lắc đầu.
Câu trả lời khiến Thời Cúc có phần kinh ngạc. Chưa kịp suy ngẫm, Thời Thanh đã liếc xéo bà: “Mẹ mà trông cậy được thì heo cũng biết trèo cây.”
“…”
Thời Thanh cúi đầu bẻ ngón tay: “Con có tay, có miệng, có não sao lại phải phó mặc bản thân cho người khác?”
“Hơn nữa,” Thời Thanh đột nhiên dừng lại, “Con không chỉ có thể tự bảo vệ mình—”
Ngữ điệu mang theo chút mỉa mai khiêu khích, “Con còn có thể bảo vệ cha con.”
Chỉ cần cô còn sống thì ai cũng đừng hòng bắt nạt cha con cô!
Thời Cúc đứng yên tại chỗ, bàn tay chắp sau lưng chợt siết chặt.
Ánh mắt bà dừng lại trên người Thời Thanh, tầm mắt nặng nề đè lên người cô, như thể muốn xuyên qua lớp da thịt quen thuộc kia để nhìn rõ linh hồn bên trong.
Thời Thanh chẳng buồn để ý, nhanh chân bước đi, không muốn phí công thăm dò lẫn nhau.
—
Trong phòng khách, nam một bàn, nữ một bàn.
Lý thị bận rộn xoay như chong chóng. May mà hôm nay không nhiều người đến, nếu không thì ông thật sự không ứng phó nổi.
Trước khi xuất giá, Lý thị chưa từng làm những việc này. Khi đó, mọi thứ đều do chị gái lo liệu, còn ông chỉ phụ trách ăn uống. Sau khi gả đi, ông cụ lại chê ông không có kiến thức, không khéo léo bằng đại chủ quân, nên cũng không cho nhúng tay vào.
Đây là lần đầu tiên Lý thị làm chủ, không biết vì mới lạ hay vì tự tin, mà cả người trông bận rộn đến mức như đang tỏa sáng lấp lánh.
“Cha.” Thời Thanh vừa bước vào, Lý thị đã vội vàng kéo tay con, hạ giọng đầy hào hứng, “Thanh nhi, chuyện hôn sự này tám chín phần là thành rồi.”
Thời Thanh lập tức giơ ngón tay cái cho Lý thị: “Thiên hạ này không có chuyện gì mà cha con không làm được!”
Rồi cô hạ thấp giọng, dò hỏi: “Đập vào bao nhiêu bạc ạ?”
Đau lòng quá!
Những thứ đó đều là tiền dưỡng già của cha cô mà!
“Không tốn đâu.” Thấy Thời Thanh vẫn chưa yên tâm, ông lại trêu, “Keo kiệt như thế, cẩn thận sau này phu lang sẽ làm ầm lên với con cho mà xem.”
Cũng giống như Thời Cúc, mỗi tháng bà đều giao toàn bộ tiền lương cho Lý thị giữ, thỉnh thoảng có muốn uống chút rượu cũng phải xem tâm trạng của ông có vui vẻ mà cho bạc hay không.
Có mẹ làm gương như vậy, thế mà lại nuôi ra một đứa con tính toán chi li như Thời Thanh, thật chẳng hiểu nổi.
Nhưng cũng hết cách rồi, người làm công ăn lương lúc nào mà chẳng hận không thể bẻ đôi đồng tiền ra mà xài!
Thời Thanh cười khẽ, chớp mắt tinh nghịch: “Chắc chắn chàng không phải là người thích tiền, có lẽ chàng chỉ thích con người con thôi.”
“Dẻo miệng.” Lý thị bật cười, vỗ nhẹ lên tay con gái, vẻ mặt đầy cưng chiều. Nói rồi, ông đẩy nhẹ bà vào chỗ ngồi ăn cơm.
Ngẩng đầu thấy Thời Cúc vừa trở về, Lý thị lập tức vươn tay đẩy bà vào phòng trong thay quần áo: “Mặc quan phục làm gì, trang trọng quá rồi. Chỉ là một bữa tiệc nhỏ trong nhà thôi mà.”
Thời Cúc vào phòng, chưa kịp phản ứng đã bị Lý thị lùa vào. Nhưng bà lại chậm rãi kéo tay ông, từ trong tay áo rút ra một chiếc hộp gấm nhỏ, đưa tới trước mặt chồng, giọng nói dịu dàng hiếm có: “Quà sinh nhật.”
Má Lý thị lập tức ửng đỏ, vừa thẹn vừa vui, nhưng miệng lại nói: “Đều là vợ chồng già rồi mà còn bày vẽ…”
Miệng nói thế nhưng tay lại rất thành thạo mở nắp hộp. Với hiểu biết của ông về Thời Cúc, chắc hẳn đó là viên ngọc nào đó mà bà đã dành dụm tiền riêng cả năm mới mua được.
Lý thị mở ra mới phát hiện cái hộp nhỏ lớn bằng bàn tay, nằm giữa lớp nhung đỏ là một chiếc nhẫn vàng nạm ngọc.
Vàng ròng sáng lấp lánh bao bọc lấy viên ngọc bích xanh biếc, hai sắc vàng – xanh hòa quyện, dưới ánh đèn càng thêm chói mắt rực rỡ.
“Cái này…” Lý thị ngạc nhiên, mừng rỡ ngẩng đầu nhìn Thời Cúc.
Thời Cúc là một người thẳng thắn, là người khá khiêm tốn.
Thời Cúc là người khiêm tốn, quanh năm quen với sự giản dị. Là ngôn quan, bà không chỉ là người mà ai ai trong triều cũng phải dè chừng, mà còn như đang đi trên dây thép mỗi ngày, chỉ cần một bước sai lầm là có thể ngã từ chính tam phẩm xuống vực sâu vạn trượng.
Thời Cúc khiêm tốn quen rồi, Lý thị bị ảnh hưởng bởi bà, nên cũng dần dần từ bỏ những sở thích xa xỉ để lấy lòng bà vợ nhà mình.
Bây giờ bỗng nhìn thấy chiếc nhẫn vàng nạm ngọc này, hốc mắt ông bỗng chốc nóng lên.
Thời Cúc cúi đầu, nhẹ nhàng cầm lấy tay ông, cẩn thận đeo nhẫn vào ngón tay. Đôi mắt đào hoa của bà ánh lên nét cười hiếm thấy: “Đẹp lắm.”
Lý thị cay mũi, cúi đầu nhìn chiếc nhẫn lấp lánh trên tay, giọng khẽ khàng mà chân thành: “Ừ, đẹp lắm.”
So với chiếc nhẫn này, thì tấm lòng của Thời Cúc mới là thứ quý giá nhất.
Ông điều chỉnh lại tâm tình, vui vẻ bước ra ngoài. Ý cười trên mặt còn rạng rỡ hơn lúc trước.
Trên đầu cài cây trâm vàng mà Thời Thanh tặng, trên tay là nhẫn vàng nạm ngọc, trên người là áo bào mùa đông màu mai. Rõ ràng là tổ hợp rất dị, nhưng nhờ vào phong thái và khí chất của ông mà bỗng dưng trở nên hài hòa đến lạ.
Mỗi khi ông xoay người tiếp đón khách, hoa tai chạm vào trâm vàng phát ra âm thanh trong trẻo, tay vươn ra lại khiến chiếc nhẫn trên ngón tay phản chiếu ánh sáng lấp lánh, cực kỳ thu hút ánh nhìn.
Vân Chấp nhìn chằm chằm Lý thị, lộ ra ánh mắt có chút… thiển cận.
Nhà họ Thời giàu đến mức mặc vàng đeo bạc thế này rồi à?
Ánh mắt chàng vô thức đảo qua người Thời Thanh.
Nếu mình gả qua, có khi nào nàng cũng sẽ đối xử với mình thế này không?
Vân Chấp không cần nhẫn vàng, chàng thích bảo kiếm hơn. Đến lúc đó, chỉ cần nàng khảm một vòng bảo thạch trên kiếm cho chàng là được.
Thời Thanh đang ăn cơm thì cảm giác phía sau lưng có ánh mắt nhìn chằm chằm: “?!”
Cô khẽ nhướng mày, tỏ vẻ thản nhiên như đã quá quen với chuyện này, tiếp tục ăn cơm như không có chuyện gì xảy ra.
Bà đây đẹp thế cơ mà, có ngắm kỹ thì vẫn đẹp thôi!
Cho các người ghen chết đi.