Chương 216: Chịu thiệt thòi một chút.
"Thiếu niên kia là ai, một kẻ Linh Dịch tầng hai, lại phiền đến Mạc sư huynh phải tự mình đi thế tục tiếp dẫn?"
"Đúng vậy, Linh Dịch tầng hai ngay cả ngoại môn đệ tử đều có chút quá sức, vậy mà Mạc sư huynh tự mình đi tiếp, đoán chừng là lại đi 'Thượng tầng lộ tuyến' nhỉ?"
"Hà hà, tám chín phần mười là vậy rồi! Có điều chút thực lực ấy tiến vào tông môn, cũng chẳng mấy chốc sẽ bị đào thải đi thôi? Những quý công tử ở thế tục như vậy, chỉ sợ là không biết được sự tàn khốc trong tông môn, còn tưởng rằng nơi này cũng tầm thường như ở trong thế tục đấy!"
"Có điều, hai cô nương kia thì thật sự là đẹp như thiên tiên vậy! Nếu có thể âu yếm, để cho ta chết ta cũng cam lòng! Chỉ là không biết, các nàng sẽ gia nhập Đan đường hay là võ đường đây."
"Đúng vậy, thật sự là quá đẹp, vừa rồi nhìn thấy con mắt ta cũng thẳng rồi. Có điều mỹ nữ tư sắc như vậy, làm sao cũng không tới phiên chúng ta, ngươi vẫn là không nên suy nghĩ nhiều."
Hai tên đệ tử thủ vệ nhìn thấy cảnh giới của Diệp Viễn, tự nhiên sinh ra tâm lý khinh thị.
Ở Học Viện Đan Võ, Linh Dịch tầng hai đã là nhân vật rất cường hãn. Thế nhưng ở trong tông môn, Linh Dịch tầng hai có xách giày cho người ta cũng không xứng, cho nên bọn hắn cho là Diệp Viễn thông qua quan hệ nào đó ở cao tầng trong tông môn mới có thể tiến vào.
Đoàn người Diệp Viễn đi khoảng một canh giờ đường núi, rốt cục thấy được khu kiến trúc dày đặc.
Ngoại trừ Diệp Viễn, những người khác đều tràn ngập tò mò với sinh hoạt trong tông môn, nhịn không được nhìn chung quanh.
Đúng lúc này, một vị đệ tử đi tới, thi lễ với Mạc Vân Thiên: "Mạc sư huynh!"
"Là Trương Kính à, ngươi tới vừa đúng lúc. Mấy vị này là sư đệ sư muội đến từ Học Viện Đan Võ ở Tần quốc, ngươi đến làm quen một chút." Mạc Vân Thiên nói.
Mạc Vân Thiên giới thiệu hai bên xong, mấy người Diệp Viễn cũng lên tiếng chào hỏi Trương Kính.
Thực lực của Trương Kính này là Linh Dịch tầng chín, xếp hạng trong số đệ tử hạch tâm có chút gần phía trước.
Trương Kính nghe Mạc Vân Thiên giới thiệu, hơi ngoài ý muốn nói: "Nam Phong sư muội mới chừng ấy tuổi cũng đã là Đan sư cao cấp, cho dù ở trong số đệ tử hạch tâm bên Đan đường, thực lực cũng có chút không tầm thường rồi, làm sao cho tới hôm nay mới tiến vào tông môn?"
Hắn trực tiếp không để ý đến Long Đường và Diệp Viễn, cũng không phải hắn bị mỹ mạo của Nam Phong Nhược Tình kinh diễm đến, mà là do cảnh giới của Long Đường và Diệp Viễn quá thấp.
Thực lực thấp như vậy, căn bản là những kẻ hạng chót ở trong tông môn. Nhất là thực lực của Diệp Viễn, sợ là cũng gần hạng chót trong đám đệ tử ngoại môn rồi.
Cho nên hắn nghĩ, chắc chắn Mạc Vân Thiên tự mình đi tiếp dẫn vị sư muội mỹ lệ này.
Đệ tử tông môn đều không phải là rất quan tâm đến chuyện thế tục, cho nên chuyện Diệp Viễn và Long Đường xông qua Cửu Thiên Lộ, người trong tông môn biết lác đác không có mấy, tất nhiên là Trương Kính cũng không biết.
Sở dĩ Dương Hạo biết, là bởi vì lần này Diêu Thiên nhận làm Tiếp Dẫn Sứ.
Hắn ở thế tục đụng phải một cái mũi xám, sau khi trở về đương nhiên sẽ không tuyên dương sự cường đại của Diệp Viễn khắp nơi.
Nam Phong Nhược Tình cười nói: "Bởi vì ở trong thế tục còn có chút chuyện phải xử lý, cho nên mới chậm trễ một thời gian."
"Thì ra là thế! Có điều sư muội không cần lo lắng, bằng vào thực lực của ngươi, rất nhanh thì có thể đứng vững gót chân ở Đan đường. Đến lúc đó, chỉ sợ những người làm sư huynh như chúng ta còn phải dựa vào sư muội nhiều hơn." Trương Kính cười nói.
Thật ra ở U Vân tông, Đan đường so với Võ đường mà nói, nhân số ít hơn rất nhiều, nhưng địa vị lại muốn cao hơn Võ đường một bậc.
Người người đều có thể trở thành võ giả, lại không phải mỗi người đều có thể trở thành luyện dược sư.
Nhất là bằng vào đan dược lập tông như U Vân tông, địa vị của luyện dược sư càng cao hơn một bậc!
Bởi vì, võ giả tu luyện không thể thiếu đan dược, cho nên Võ đường cũng không thể rời khỏi Đan đường. Cho dù là đường chủ Võ đường Tiêu Kiếm, cũng không dám nói không có chút nào ỷ lại vào Đan đường.
Cho nên, Trương Kính ở đây lấy lòng Nam Phong Nhược Tình, không riêng gì bởi vì dung mạo của nàng xinh đẹp, cũng bởi vì nàng là một Đan sư cao cấp vô cùng có tiềm lực!
Bằng vào số tuổi của Nam Phong Nhược Tình, có thể ở trong thế tục tu luyện tới cảnh giới như thế, thành tựu tương lai nhất định bất phàm. Hiện tại giữ gìn mối quan hệ tốt với nàng, tự nhiên không phải chuyện xấu.
Có điều, khi Trương Kính tán dương Nam Phong Nhược Tình, ánh mắt của nàng lại vô tình cố ý liếc nhìn sang Diệp Viễn.
Nếu như không phải Diêu Thiên đắc tội Diệp Viễn, hắn đi Đan đường đoán chừng là muốn quét ngang những kẻ được gọi là thiên tài kia đi?
"Sư huynh quá khen, Nhược Tình không dám nhận." Nam Phong Nhược Tình cười nhạt một tiếng, vừa đúng mực lại tỏ ra khiêm tốn.
Mạc Vân Thiên thấy Trương Kính nhìn lầm, cũng không nói ra.
Thực lực là cần mình đi chứng minh, lời nói của người khác chưa chắc đã có sức thuyết phục.
Bằng vào thực lực thiên phú của Diệp Viễn, đương nhiên sẽ không giống người thường, về sau Trương Kính tự sẽ nhìn thấy.
"Trương Kính, ta còn muốn đi đến chỗ sư phụ phục mệnh, ngươi thay ta an trí một chút sư đệ sư muội mới đến đi." Mạc Vân Thiên nói.
"Được rồi, sư huynh cứ việc đi, ta đến sắp xếp là được."
"Ừm, Nam Phong sư muội thì sắp xếp đến Đan Tự Doanh, Long sư đệ đến Nhân Tự Doanh, về phần Diệp sư đệ thì..." Nói đến đây, Mạc Vân Thiên trầm ngâm một lát, hiển nhiên là đang suy nghĩ sắp xếp cho Diệp Viễn như thế nào.
"Sư huynh yên tâm, ta sẽ giúp Diệp sư đệ sắp xếp đến một chỗ tốt ở ngoại môn." Trương Kính tiếp lời nói.
Theo Trương Kính, tuổi của Diệp Viễn quá nhỏ, cảnh giới chắc chắn là dùng đan dược đắp lên tới, thực lực khẳng định là vô cùng kém cỏi, không thể nào trở thành đệ tử hạch tâm.
Cho nên cách nhìn của Trương Kính đối với Diệp Viễn, cùng với đệ tử thủ vệ sơn môn cũng không khác nhiều.
Hắn cho là Mạc Vân Thiên đang do dự, làm sao chiếu cố đến mặt mũi của Diệp Viễn mới để hắn không quá khó xử.
Ai ngờ, Mạc Vân Thiên lại khoát tay một cái nói: "Ngươi lầm rồi, Diệp sư đệ thế nhưng là đệ tử hạch tâm, sao có thể sắp xếp hắn ra ngoại môn chứ? Như vậy đi, ủy khuất Diệp sư đệ một chút, tạm thời để hắn đến Địa Tự Doanh đi."
Trương Kính nghe vậy thì ngẩn người, đến nửa ngày sau cũng không kịp phản ứng.
Ủy khuất một chút? Địa Tự Doanh? Mạc sư huynh không có phát sốt chứ?
Đem một tên gà mờ Linh Dịch tầng hai đến Địa Tự Doanh, còn ủy khuất hắn rồi sao?
Nơi ở của đệ tử hạch tâm trong U Vân tông chia làm ba đẳng cấp, Thiên Tự Doanh, Địa Tự Doanh và Nhân Tự Doanh.
Tính lưu động của Nhân Tự Doanh là lớn nhất, bởi vì trong số bọn hắn thường xuyên có người bị đào thải ra ngoại môn.
Địa Tự Doanh tương đối ổn định, thực lực của những người này ở trong số đệ tử hạch tâm ở vào trung du. Trương Kính cũng ở tại Địa Tự Doanh.
Thiên Tự Doanh thì là nơi dự bị cho đệ tử tinh anh, học viên nơi này, mỗi một kẻ đều có tư cách xung kích thành đệ tử tinh anh!
Đương nhiên, chỉ là có tư cách mà thôi, trở thành đệ tử tinh anh quá khó khăn!
Mặc dù có đệ tử tinh anh bị đào thải xuống thành đệ tử hạch tâm, nhưng bọn hắn cũng rất nhanh có thể trở về, đây chính là chênh lệch giữa đệ tử tinh anh và đệ tử hạch tâm!
Mà bên trong Thiên Tự Doanh, ngoại trừ số ít mấy tên vô cùng yêu nghiệt Linh Dịch tầng chín đỉnh phong, dường như đều là nửa bước Ngưng Tinh!
Diệp Viễn này mới Linh Dịch tầng hai, lại cũng vào Địa Tự Doanh giống như mình rồi? Nói đùa cái gì thế!
"Diệp sư đệ, ta sắp xếp như vậy ngươi không có ý kiến gì chứ?" Mạc Vân Thiên hỏi.
"Tùy theo Mạc sư huynh sắp xếp." Diệp Viễn nói.
"Ừm, đã như vậy, vậy ta trước hết cáo từ."
"Sư huynh đi thong thả."
Mạc Vân Thiên phiêu nhiên đi xa, để lại Trương Kính lung lay trong gió.