Chương 301: Không thể buông tha.
Mai Trăn nhìn từng cây từng cây Lan Tâm Hoa cấp ba, không khỏi chau mày lộ vẻ trầm tư.
“Mai Trưởng lão, nếu không có Diệp Viễn, thì ngay cả một cây Lan Tâm Hoa cấp ba chúng ta cũng không lấy dược, hắn chỉ lấy 5 cây, cũng coi như không nhiều”. Mạc Vân Thiên thấy Mai Trăn chau mày, vội vàng tiến lên trước nói.
Mai Trăn sững sờ, cười khổ nói: “Vân Thiên ngươi nói gì vậy? Không phải ta đang oán trách Diệp Viễn lấy nhiều mà là thấy hắn lấy quá ít. Nhưng chuyện thế này ta cũng không tiện làm chủ, nên mới phân vân”.
Nói xong hắn lại quay sang Diệp Viễn nói: ‘Thế này đi, số Lan Tâm Hoa cấp ba còn lại ta thu lại trước, trở về ta sẽ bẩm báo với Tông chủ chuyện ngày hôm nay, xin tông chủ cho ngươi thêm mấy cây nữa”.
Diệp Viễn phất tay nói: “Không cần đâu, năm cây là đủ rồi, Mai trưởng lão mau thu lại đi, chúng ta còn phải khởi hành nữa”.
Diệp Viễn đã nói như vậy mà Mai Trăn còn đắn đo nữa thì lại thành ra vẻ làm kiêu nên chỉ đành thu lại tất cả số Lan Tâm Hoa cấp ba còn lại.
Số Lan Tâm Hoa tam cấp này là dược liệu chính để luyện chế đan dược cấp ba Định Nguyên Đan, năm cây Lan Tâm Hoa cấp ba đã đủ cho Diệp Viễn luyện thành hơn trăm viên, đủ dùng trong một thời gian rồi.
Sau khi thu lại hết Lan Tâm Hoa cấp ba, mọi người trong U Vân tông mới bắt đầu lên đường tiến vào sâu trong bí cảnh.
Trải qua chuyện ở biển Man Đồ Hoa, mọi người đều không dám coi thường, cả quãng đường đều đề cao cảnh giác, cũng may không xảy ra vấn đề lớn nào.
Diệp Viễn đúng là mắt sáng như châu, dọc đường còn lấy được kha khá dược liệu cấp hai quý hiếm.
Chỉ có điều từ lúc qua biển Lan Tâm Hoa, không còn gặp được dược liệu cấp ba nào nữa.
Dịch Vô Cữu là người trên đường luôn trầm mặc bỗng nhiên hỏi Diệp Viễn: “Diệp sư đệ, trước đó đệ nói Man Đồ Hoa là cây cấy ghép, nói vậy chẳng phải biển hoa kia là đất có chủ sao? Lẽ nào bí cảnh…”
Dịch Vô Cữu vừa nói, trong lòng Mai Trăn đột nhiên cả kinh!
Lấy Man Đồ Hoa để nuôi dưỡng Lan Tâm Hoa cấp ba, đúng là tuyệt tác! Đây mới chỉ là vòng ngoài cùng của bí cảnh.
Lý Trường Vũ cũng nói, trong bí cảnh thậm chí có không ít dược liệu cấp bốn.
Nếu bí cảnh thật sự là đất có chủ thì mọi người có lẽ gặp nguy rồi. Có thể bày ra thế lực hàng trận lớn thế này, chỉ sợ còn mạnh hơn cả Thiên Càn tông.
Trước đó mọi người nghe Diệp Viễn nói đến Lan Tâm Hoa cấp ba, trong lòng đều bị chấn kinh mà bỏ qua vấn đề này.
Bây giờ vừa nghĩ, đám người không khỏi đổ mồ hôi lạnh.
Chẳng lẽ ở Nam Vực này còn ẩn giấu một thế lực cường đại đến như vậy sao?
Diệp Viễn cười nói: “Vô Cữu sư huynh quả nhiên suy nghĩ kín kẽ, đất này quả thực là đất có chủ, chỉ có điều đó là chuyện từ rất lâu trước kia rồi!”
Nghe được nửa câu đầu của Diệp Viễn mọi người không khỏi giật thót tim, nghe đến nửa câu sau thì mới yên tâm trong lòng.
Nhưng trở đi trở lại như vậy cũng khiến người ta có cảm giác hết hơi.
“Diệp sư đệ nói vậy là có ý gì?” Dịch Vô Cữu truy hỏi.
“Dược liệu có phẩm cấp sau khi hấp thu đủ nguyên lực sẽ đạt đến mức độ bão hòa. Nơi này nguyên lực dồi dào cho nên đủ để duy trì trạng thái chín muồi của dược liệu. Nhưng người quen thuộc với dược liệu đều có thể nhìn ra sự khác biệt của dược linh, số Lan Tâm Hoa cấp ba này cũng phải hơn một ngàn tuổi. Nếu đây là đất có chủ thì không thể nào bỏ mặc số Lan Tâm Hoa cấp ba này hoang phế trong thời gian dài như vậy được”. Diệp Viễn giải thích nói.
Độ quen thuộc đối với dược liệu của Diệp Viễn, người khác khó mà tưởng tượng nổi. Hắn chỉ mỉm cười quan sát một chút là có thể nhìn ra niên đại của số Lan Tâm Hoa cấp ba này, nên mới phán định như vậy.
“Hơn nữa đất này rõ ràng bỏ hoang đã lâu, cỏ dại um tùm, yêu thú hoành hành, chắc chắn không phải là đất có chủ. Nếu như ta đoán không sai, nơi này trước đây có thể là dược viên của tông môn nào đó, chỉ là không biết tông môn xảy ra biến cố gì mới trở nên hoang phế như vậy. Tông môn này có lẽ còn hùng mạnh hơn Thiên Càn tông bây giờ!” Diệp Viễn nói ra phán đoán của mình.
Mai Trăn cùng những người khác nghe xong đều âm thầm gật đầu, phân tích này hoàn toàn hợp lý, cũng đánh tan lo lắng của họ.
Từ lúc tiến vào bí cảnh đến nay mọi người bất tri bất giác mà coi Diệp Viễn trở thành người đáng tin cậy.
Gặp phải vấn đề gì họ nghĩ đến đầu tiên không phải là thỉnh giáo Mai Trăn mà là hỏi Diệp Viễn.
Nhưng kì quái là, không ai cảm thấy như vậy là không thích hợp bao gồm cả bản thân Mai Trăn.
…
Đoàn người U Vân tông đi không nhanh.
Sau hai ngày, đoàn người đi đến một vùng rừng rậm.
“Mau nhìn xem! Bên đó có phải là dược liệu cấp bốn Chu Liên Băng Tâm Quả hay không?”. một đệ tử U Vân tông nhìn thấy thứ quả màu đỏ thẫm cách đó không xa vui mừng reo lên.
Dược liệu cấp bốn đối với Đại tông môn ở Nam Vực mà nói, đều là thứ có tính chiến lược! Cho dù là Thiên Càn tông nhìn thấy dược liệu cấp bốn cũng sẽ đỏ cả mắt.
Ngày trước, để luyện chế Thất Huyền Ngự Hồn Đan dường như Thiên Phong đã tiêu hao sạch sẽ dược liệu cấp bốn của U Vân tông, đây cũng là nguyên nhân khiến hắn cảm thấy áp lực như núi.
Lúc này nhìn thấy dược liệu cấp bốn, đệ tử U Vân Tông không tránh khỏi kích động.
Đệ tử kia vừa nói vừa định đi hái quả liền bị một tay Diệp Viễn ngăn lại.
“Bàng sư huynh, đừng qua đó!” Diệp Viễn trầm giọng nói.
“Sao vậy?” Bàng sư huynh sững sờ không khỏi đổ một thân mồ hôi lạnh.
Trên đường đi dưới sự dẫn dắt của Diệp Viễn, mọi người đều đã tránh thoát mấy lần tình thế chắc chắn phải chết.
Cho nên vừa thấy Diệp Viễn cản lại Bàng sư huynh kia lập tức ý thức được sự lỗ mãng của bản thân, mồ hôi lạnh túa ra.
Bí cảnh này đúng như Thiên Càn tông nói, khắp nơi đều là thiên tài địa bảo, mà muốn lấy được thiên tài địa bảo thì phải trả giá bằng máu.
Hai ngày này, đám người U Vân tông gặp không ít dược liệu cấp bốn, nhưng xung quanh số dược liệu đó không chỗ nào là không nguy hiểm dị thường.
Ngay cả võ giả Ngưng Tinh Cảnh chỉ một chút sơ sảy cũng không thoát khỏi kết cục phải bỏ mạng.
Diệp Viễn lại dấn dắt mọi người hết lần này đến lần khác tránh được nguy hiểm, nên cho đến hiện giờ, U Vân tông vẫn chưa tổn thất một ai.
Lúc đầu Diệp Viễn ngăn cản mọi người thu hoạch dược liệu, bọn họ còn có chút phản đối.
Vì thế Diệp Viễn còn sử dụng Tịnh Đàn Hỏa Liên phân thân thăm dò mấy lần, kết quả khiến mọi người đều dựng tóc gáy.
Sau mấy lần, mọi người mới biết ý nghĩa của Diệp Viễn lớn đến thế nào!
Nếu không có Diệp Viễn, chỉ e là hai ngày này bọn họ đã phải tổn thất một nửa. Đối với U Vân tông mà nói đó là chuyện không thể chấp nhận được.
Diệp Viễn cực kì quen thuộc với đặc tính của những dược liệu này, có những loại dược liệu xung quanh có thú thủ hộ, có loại có độc vật thủ hộ, chỉ cần sơ sảy một cái liền trúng chiêu.
Vừa rồi Bàng sư huynh nhìn thấy dược liệu cấp bốn liền kích động suýt nữa quên mất nguy hiểm trước mặt, đâm đầu đi qua.
“Chu Liên Băng Tâm Quả có một loại yêu thú phối hợp, tên là Thất Thải Độc Chu, độc tính cực mạnh! Hơn nữa thân hình Độc Chu vô cùng nhỏ, rất khó phát giác, không cẩn thận bị nó cắn một cái thì võ giả Ngưng Tinh Cảnh sẽ độc phát thân vong trong vài hơi thời gian!” Thần sắc Diệp Viễn ngưng trọng nói.
Bàng sư huynh liền hít một ngụm khí lạnh, mồ hôi lạnh không nhịn được ướt đẫm lưng áo.
“Kẻ nào!” Ngay lúc này, Mai Trăn đột nhiên hô lên một tiếng.
“Tên tiểu tử này quả nhiên có chút cổ quái, ngay cả độc chu cũng biết! Ồ, các ngươi đến được tận đây vậy mà một người cũng không thiếu, xem ra đều là công lao của tên tiểu tử này! Khà khà, tiểu tử, ta đã từng nói qua, trong bí cảnh không nên gặp được ta mà!”.
“Vương Phàm!” mấy bóng người bỗng xuất hiện, Mai Trăn nhìn thấy người đến không khỏi cau mày.