Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 302: Ép người quá đáng.

Chương 302: Ép người quá đáng.
Vương Phàm và Dư Phong mang theo người của Thượng Thanh tông từ trong rừng cây đi ra, mang theo vẻ mặt khôi hài tựa như có thể ăn chắc U Vân tông vậy.
“Không ngờ chúng ta gặp lại nhanh như vậy, thật khéo nha!” Vương Phàm cười khẩy nói.
Mai Trăn hừ lạnh một tiếng, nói: “Vương Phàm, ta khuyên ngươi không nên xảy ra xung đột với chúng ta, bằng không cá chết lưới rách, các ngươi cũng không chiếm được lợi ích gì đâu!”
Vương Phàm thế nhưng lại cười to: “Cá chết lưới rách? Chỉ bằng các người? U Vân tông các ngươi ngay cả loại đệ tử Linh Dịch tầng bảy còn mang ra bêu xấu, cũng xứng một mất một còn với Thượng Thanh tông chúng ta? Có điều… tên tiểu tử này tuy cảnh giới không cao, nhưng rất quái dị, đến cả Thất Thải Độc Chu cũng biết! Trước đó không lâu để lấy được Chu Liên Băng Tâm Quả, chúng ta đã phải tổn thất mất một đệ tử Ngưng Tinh tầng năm, vậy mà cho đến nay các ngươi vẫn không mất một sợi tóc!”.
Biểu hiện của U Vân tông vừa rồi Vương Phàm đều đã nhìn thấy.
Nếu không phải Diệp Viễn kéo tên Bàng sư huynh kia lại, kết cục bây giờ của hắn với tên đệ tử kia chắc chắn giống nhau.
Thượng Thanh tông đến nơi này trước U Vân tông một bước, nhưng đã hao tổn mất một đệ tử Ngưng Tinh tầng năm, là một tổn thất nặng nề.
Lúc bọn chúng đang suy nghĩ biện pháp thu lấy Chu Liên Băng Tâm Quả, vừa hay nhìn thấy đám người U Vân tông đang đi đến nơi này, thế là liền tìm nơi để trốn vào, xem U Vân tông ăn vố đau.
Mắt thấy tên Bàng sư huynh đang xông lên thì ngay lập tức lại bị Diệp Viễn ngăn lại.
Hai ngày trở lại đây, phía bọn chúng đã chết mất hai đệ tử, có thể nói là tổn thất nặng nề.
Trái lại đám người U Vân tông, lúc vào như thế nào bây giờ vẫn thế ấy, khiến Vương Phàm không kìm được tức giận.
Tâm trạng xuống dốc càng khiến Vương Phàm khó chịu với Diệp Viễn.
Xem ra với tình huống vừa rồi, tên tiểu này đúng là có rất nhiều chỗ quỷ dị.
“Hừ! Bước vào bí cảnh này, sống chết theo trời định! Đệ tử các ngươi chết thì sao có thể tính nợ lên đầu chúng ta chứ?” Mai Trăn hừ lạnh nói.
“Tính trên đầu các ngươi thì thế nào? Lúc vừa tiến vào bí cảnh, nếu tên tiểu tử này nhắc nhở một chút, chúng ta đã không tổn thất một đệ tử vô ích rồi! Ngươi nói xem món nợ này có nên tính lên đầu các ngươi hay không?”
Mai Trăn không khỏi cứng lại, Diệp Viễn liền nói; “Ta có nghĩa vụ gì phải nhắc nhở các ngươi? Cho dù ta nhắc ngươi, ngươi có cảm kích ta không? Bây giờ sẽ không tìm ta gây phiền phức chắc?”
Trải qua mấy lần tiếp xúc, Diệp Viễn sớm đã nhìn rõ con người của tên Vương Phàm này, căn bản chính là không biết liêm sỉ, không biết điểm dừng.
Cho dù hắn có nhắc nhở Thượng Thanh tông khi bước vào bí cảnh đi chăng nữa, cục diện bây giờ chắc chắn vẫn sẽ như vậy.
Loại người này, căn bản không biết cái gì gọi là cảm kích.
“Ha ha ha… ta nói rồi, tên tiểu tử nhà ngươi cứng đầu cứng cổ lắm! Lúc trước còn ở ngoài bí cảnh cho người tránh được một kiếp, hôm nay chắc không còn người ra mặt điều đình cho người nữa đi?”. Vương Phàm cười như điên nói.
Mai Trăn sắc mặt nghiêm nghị, trầm giọng nói: “Vương Phàm! Người đừng có mà ép người quá đáng!”
Vương Phàm lại không thèm để ý, nói với Mai Trăn: “Mai Trăn, ta cho các ngươi một cơ hội, đem tên tiểu tử này giao cho ta, ta sẽ cho các người đi. Bằng không… các ngươi một người cũng đừng hòng đi được!”
Vương Phàm nhìn ra, phía bọn chúng có hai tên cường giả Hóa Hải Cảnh, còn đối phương chỉ có một mình Mai Trăn, thực lực đôi bên chênh lệch quá xa.
Căn bản là U Vân tông không hề có chút cơ hội nào!
Cảnh giới của Mai Trăn và hắn cũng xấp xỉ nhau, đều là Hóa Hải tầng ba.
Chỉ cần hắn ngăn cản Mai Trăn, Dư Phong có thể tùy ý thu thập những người khác!
Dưới tình thế chênh lệch quá lớn như vậy, đám người U Vân tông muốn sống chỉ có thể giao Diệp Viễn ra.

Vương Phàm không biết, đối tượng đã từng bị bọn chúng cướp đoạt lúc này đang đứng ở một chỗ không xa quan sát tất cả.
Nếu Diệp Viễn ở đây, chỉ e căn bản không thể nhận ra, hai nữ tử có dung nhan tuyệt thế này chính là hai người mà hắn đã từng cứu.
Lúc này Ly Nhi và Nghiên Nhi làm gì còn bộ dạng xấu xí lúc trước nữa?
Ly Nhi thì khỏi phải nói, cho dù thân là nô tỳ như Nghiên Nhi cũng đẹp đến nỗi khiến người ta kinh tâm động phách.
Còn Ly Nhi thật sự không thể tìm ra từ ngữ nào có thể hình dung được.
Nếu phải hình dung thì chỉ có thể nói là “Thử mỹ chỉ ứng thiên thượng hữu, nhân gian nan đắc kỷ hồi văn?” *
* Chú thích: sắc đẹp này chỉ có ở trên trời, nhân gian khó mà nghe được mấy hồi.
Nhưng lúc này, Diệp Viễn đối với điều này không hề hay biết.
“Tiểu thư, bên đó hình như sắp đánh nhau rồi, chúng ta có cần ra tay cứu Diệp công tử không?” Nghiên Nhi truyền âm nói.
Ly Nhi lắc đầu nói: “Để xem chút đã”.
“Còn xem sao? Diệp công tử mới chỉ Linh Dịch tầng bảy, một khi đánh nhau thì sẽ bị giết trong nháy mắt đó!”
Diệp Viễn không chút do dự mà giao thần hồn bí kỹ và đan phương cho Ly Nhi, điều này khiến hảo cảm của Nghiên Nhi dành cho Diệp Viễn càng tăng thêm, đã thật sự coi hắn trở thành ân nhân cứu mạng.
Cho nên vừa thấy Diệp Viễn mạo hiểm, nàng đã không thể chờ đợi mà muốn ra tay tương trợ.
Kì thật dựa vào thực lực hai người họ, căn bản không cần Diệp Viễn cứu giúp, trái lại sự xuất hiện của Diệp Viễn lại thành ra cứu mạng đám người Vương Phàm.
Nếu lúc đó Diệp Viễn không xuất hiện thì chỉ sợ đám người Thượng Thanh tông đã trở thành thức ăn ngon trong bụng của đám yêu thú ở Vân Mộng Sơn Mạch rồi.
Ly Nhi và Nghiên Nhi không muốn để lộ thực lực của mình nên đã cố ý giả dạng thành võ giả Ngưng Tinh Cảnh.
Ngay cả Hoá Hải Cảnh như Vương Phàm và Mai Trăn cũng không thể nhìn ra thực lực của Ly Nhi và Nghiên Nhi, có thể thấy thực lực của hai nàng mạnh đến thế nào.
Cho nên khi Diệp Viễn cứu chủ tớ hai nàng, Ly Nhi thì không sao nhưng Nghiên Nhi thì có chút đắn đo.
Lúc đó nàng thấy kì lạ rằng một võ giả Lịch Dịch Cảnh thế mà lại có thể không một tiếng động cứu chủ tớ hai nàng ra khỏi tay một đám võ giả Hóa Hải Cảnh, Ngưng Tinh Cảnh.
Nhưng sau khi Diệp Viễn nhận ra Ly Nhi có điểm không ổn, suy nghĩ của Nghiên Nhi cũng hoàn toàn thay đổi.
“Không sao, nếu Diệp Công Tử thật sự gặp nguy hiểm, ta sẽ ra tay kịp thời. Thân phận của chúng ta đặc biệt, không đến vạn bất đắc dĩ thì không nên khinh xuất ra tay. Hơn nữa, ta cũng rất muốn xem xem, giới hạn của Diệp công tử rốt cuộc tới đâu”. Ly Nhi bình tĩnh nói.
Nghiên Nhi lại có chút băn khoăn nói: “Muội biết Diệp công tử rất khác biệt, nhưng một võ giả Linh Dịch tầng bảy có thể mạnh đến mức nào chứ?”
Ly Nhi nhoẻn miệng cười đẹp đến không gì tả nổi: “Cái này cũng không chắc, ta luôn cảm thấy hắn không tầm thường”
“Được rồi, được rồi! Từ khi người kia đi khỏi, hiếm thấy tiểu thư để tâm đến chuyện nào như vậy, muội cũng vui mừng. Tiểu thư muốn thế nào thì cứ thế đó đi.”
Nghiên Nhi nói xong tự biết lỡ lời, không khỏi cúi xuống le lưỡi một cái có chút lúng túng.
Con ngươi xinh đẹp chớp qua một chút bi thương, hung dữ trừng mắt với Nghiên Nhi một cái, không thèm để ý đến nàng nữa.

Mai Trăn liếc Diệp Viễn một cái, nghiến răng nói với Vương Phàm: “Nếu đã như vậy, chúng ta đành liều cái mạng này một mất một còn!”
Vương Phàm sững người, còn tưởng là bản thân nghe lầm.
Hắn nhìn lại Mai Trăn và những đệ tử khác của U Vân tông, nhìn sắc mặt họ thế nhưng lại lộ ra vẻ cứng rắn kiên quyết.
Mai Trăn lại không suy nghĩ gì mà muốn liều mạng sao?
Phải biết rằng Thượng Thanh tông bọn họ tuy tổn thất hai đệ tử Ngưng Tinh Cảnh, nhưng uy lực của Hóa Hải Cảnh không phải là võ giả Ngưng Tinh Cảnh có đủ sức chống lại.
Đám người U Vân tông này đều bị ngốc à? Chỉ vì một tên Linh Dịch tầng bảy mà tất cả đều muốn liều mạng sao?
Căn bản Vương Phàm không biết Diệp Viễn có ý nghĩa đối với U Vân tông như thế nào!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất