Chương 303: Rất ngu rất ngây thơ?
“Ta đến ngăn cản chúng, Vân Thiên, ngươi mang những người khác chạy mau!” Mai Trăn rút kiếm, đầu cũng không quay lại nói.
Hiển nhiên, hắn đã ôm quyết tâm dù phải chết cũng yểm trợ cho những người khác rút lui.
Trong lòng Mai Trăn, những đệ tử này đều là tương lai của tông môn, bất kì ai cũng đều quan trọng hơn hắn.
Hắn chỉ là một trưởng lão đã không còn không gian tiến bộ, nhưng những đệ tử này tương lai sẽ có thể làm vang động Nam Vực.
Diệp Viễn thấy tình cảnh này có đôi chút cảm động, thực lực của U Vân tông tuy không mạnh, nhưng sự đoàn kết lại vô cùng lớn.
U Vân tông có Lạc Thanh Phong, có Tiêu Kiếm, có Mai Trăn, có những người này tương lai lo gì không thể chiến đấu trở về Bắc Vực chứ?
Tông môn suy vong không sao cả, chỉ cần lòng người không tiêu tan, ắt sẽ có ngày huy hoàng trở lại!
“Thượng Thanh tông chỉ là một đám ô hợp, không cần phải một lòng muốn chết vậy chứ?”. Diệp Viễn thản nhiên cười, vung tay rút Thương Hoa Kiếm ra.
Vương Phàm vừa nhìn thấy Thương Hoa Kiếm đáy mắt không giấu nổi sự tham lam: “Ba mươi hai Cấm Linh Khí”.
“Hê hê, ánh mắt của Hám Sơn tiền bối thật tinh tường”. Diệp Viễn giễu cợt nói.
“Ha ha, Tái ông mất ngựa biết đâu lại là phúc! Mất đi một cây Ô Lan Linh Chi, nhưng lại lấy được một thanh Ba mươi hai Cấm Linh Khí, trời cao đối với ta quả thật không tệ!” Vương Phàm cười to nói.
Diệp viễn cười lạnh: “Đừng có văng răng hàm của ngài ra!”
“Hừ! Tiểu tử miệng lưỡi bén nhọn, hôm nay xem lão phu phế đi xương cốt của người!”. Vương Phàm hừ lạnh.
Mai Trăn thấy Diệp Viễn không đi, trong lòng sốt sắng nói: “Diệp Viễn, các ngươi mau đi đi! Bọn chúng có hai, cường giả Hóa Hải Cảnh, các ngươi còn lưu lại là muốn tự tìm đường chết sao!”
“Đi? Đi được không?”
Vương Phàm làm gì cho họ cơ hội, vẫy tay một cái đám đệ tử U Vân tông liền bị vây quanh.
Mai Trăn thấy thế, dáng vẻ chỉ tiếc mài sắt không thành thép, tức giận bất đắc dĩ nói: “Các người… Ài… !”
Diệp Viễn lại không thèm để ý, truyền âm nói: “Mai trưởng lão bình tĩnh đừng nóng, cứ nhìn xem là được rồi”.
“Trời ơi! Diệp Viễn, ta biết ngươi dựa vào nơi đây không thể tồn tại thực lực Ngưng Tinh Cảnh trở lên, nhưng cho dù là Ngưng Tinh Cảnh đỉnh phong thì ngươi cũng làm sao đối phó được.” Mai trưởng lão than thở.
Diệp Viễn cười nói: “Không hẳn”.
Diệp Viễn bước lên một bước nói với Vương Phàm: “Hám Sơn tiền bối, không phải ngươi muốn gây phiền phức cho ta sao? Như vậy đi, hai người chúng ta một đấu một! Nếu ngươi thắng, đưa kiếm cho ngươi, ta mặc ngươi xử trí; nếu ngươi thua, thì để chúng ta rời khỏi!”
Vương Phàm nghe vậy sững người, Linh Dịch Cảnh khiêu chiến Hóa Hải Cảnh sao?
Vừa rồi còn thấy tên tiểu tử này có chút quỷ dị, bây giờ xem ra vốn dĩ chính là một tên não tàn.
Vương Phàm còn chưa nói, Mai Trăn lại sốt ruột: “Sao có thể thế được! Vương Phàm, ngươi với ta một đấu một!”
Vương Phàm không thèm để ý Mai Trăn, ha ha cười to: “Tiểu tử, không phải là ngươi bị dọa mất não rồi đấy chứ? Một đối một với ta? Ngươi cho rằng có được Ba mươi hai Cấm Linh Khí là vô địch sao?”
Lời này vừa nói bên phía Thượng Thanh tông liền cười to không ngừng.
“Ha ha, thật nực cười! Ta lớn ngần này cũng là lần đầu tiên nghe nói Linh Dịch Cảnh khiêu chiến Hóa Hải Cảnh đấy!”
“Não của thủ lĩnh U Vân tông cũng đều hỏng hết rồi sao? Thế mà lại giao Ba mươi hai Cấm Linh Khí cho một tên đần như vậy?”
“Ha ha, Linh Khí của người ta nhiều đến phát sợ, tặng Linh Khí cho Vương Trưởng lão rồi chẳng lẽ ngươi còn muốn ngăn cản người ta sao?”
Đám người ngươi một câu, ta một câu lại là một trận cười vang.
Thế nhưng Diệp Viễn không cười, ánh mắt kiên định nhìn Mai Trăn nói: “Mai trưởng lão, ở đây giao cho ta là được rồi, ngài mang các sư huynh lui qua một bên đi!”
Nhìn thấy ánh mắt như thể ra lệnh của Diệp Viễn, không biết tại sao lời đang đến bên miệng của Mai trưởng lão lại nuốt trở vào.
“Vậy… vậy ngươi hãy cẩn thận!” Mai trưởng lão ma xui quỷ khiến đồng ý nói.
Cả quãng đường này, Diệp Viễn đã vô tình thay thế địa vị của Mai Trăn, trở thành người dẫn đội của U Vân tông!
Nhưng ngay cả Mai Trăn cũng không cảm thấy có gì không đúng.
Thuyết phục xong Mai Trăn, Diệp Viễn quay đầu nói với Vương Phàm: “Sao nào? Có dám không?”
Vương Phàm thấy thế khôi hài nói: “Đừng có nhìn ta bằng ánh mắt đấy, ta lại có chút sợ hãi nha! Có điều… nếu ngươi đã có thành ý như vậy, ta không đồng ý chẳng phải là quá không hiểu chuyện rồi sao?”
Diệp Viễn nghe vậy cười nói: “Hám Sơn tiền bối quả nhiên bản chất không đổi, da mặt vẫn dày như vậy!”
Vương Phàm đã quen khẩu khí của Diệp Viễn, biết miệng lưỡi không thắng được hắn, dứt khoát không tranh cãi nữa.
Hắn nhìn Thương Hoa Kiếm trong tay Diệp Viễn, ánh mắt sáng quắc.
“Đừng có nói ta bắt nạt ngươi! Ta chỉ dùng một thành thực lực giao chiến với ngươi, nếu ngươi thắng ta thì coi như ngươi thắng!” Vương Phàm cười lạnh nói.
Đây quả thực không phải Vương Phàm nói quá, hắn là Hóa Hải Cảnh tầng ba, cho dù là dùng một thành thực lực thì cũng mạnh hơn một Ngưng Tinh tầng chín bình thường!
Thực lực như vậy, đối phó với một tên tiểu tử Linh Dịch tầng bảy cũng đủ rồi!
Ngược lại nếu đối phó với Mai Trăn, thì hắn phải dùng toàn bộ thực lực.
Nhưng đối thủ là Diệp Viễn, Vương Phàm thật sự không cần quá coi trọng.
Cho dù biết Diệp Viễn chắc chắn có chỗ hơn người, nhưng cảnh giới khác biệt quá lớn căn bản không có cách nào bù đắp được.
Dù hắn áp chế thực lực xuống Ngưng Tinh tầng chín thì ý cảnh và kinh nghiệm chiến đấu của hắn vẫn thuộc Hóa Cảnh tầng ba.
Cho dù đối thủ là Ngưng Tinh tầng chín, hắn cũng thắng chắc không thua.
Còn đối phó với Linh Dịch tầng bảy… vốn chẳng có cái gì đáng để suy nghĩ cả có được không?
Đến lúc này, Vương Phàm còn đang có ý định chơi trò mèo vờn chuột.
Diệp Viễn nghe vậy ánh mắt sáng lên một cái, vui vẻ nói: “Đây là ngươi nói đấy nha, đến lúc đó đừng hối hận! Ngươi nói chỉ dùng một thành thực lực thôi đấy!”
Vương Phàm thấy bộ dạng của Diệp Viễn, càng nổi lên hứng thú chơi đùa, cố ý bày ra tư thế của cao thủ nói: “Ta đường đường là trưởng lão của Thượng Thanh tông, sao có thể nuốt lời với một tên tiểu tốt Linh Dịch Cảnh chứ? Ngươi cứ yên tâm, ta nói một thành chính là một thành!”
Bên phía Thượng Thanh tông xì xào bàn tán một trận, vẻ mặt tràn ngập thương hại đối với Diệp Viễn.
“Tên ngốc này, không ngây thơ đến mức thật sự cho rằng Vương trưởng lão chỉ xuất ra một thành thực lực thì hắn có thể thắng được đấy chứ?”
“Ngươi xem bộ dạng vui vẻ của hắn, chắc chắn là đang cho rằng như vậy đó! Chút nữa tận mắt thấy một thành thực lực của Vương trưởng lão, hắn chắc hẳn sẽ muốn chết luôn đấy!”
“Khà khà, có kịch hay xem rồi! thật không nghĩ ra U Vân tông lại phái một tên đần như vậy đến bí cảnh”.
Thương nghị đã định, song phương tự lui xuống một đoạn để cho Diệp Viễn và Vương Phàm một chỗ đối chiến.
Đôi bên đứng yên, Diệp Viễn bỗng cười mở miệng nói: “Hám Sơn tiền bối, tiễn phật phải tiễn đến tây phương! Nếu không, ngài lại nhường ta một chiêu thế nào?”
Đôi mắt Vương Phàm híp lại, khinh thường nhìn Diệp Viễn, nhàn nhạt nói: “Đừng nói một chiêu, nhường ngươi mười chiêu thì sao?”
Diệp Viễn nhoẻn miệng cười nói: “Không cần không cần, đâu cần nhiều vậy, một chiêu là đủ rồi!”
Biểu hiện của Diệp Viễn lại đưa tới một trận cười nhạo, ngay cả Nghiên Nhi đang núp trong bóng tối cũng không khỏi hoài nghi đầu óc Diệp Viễn có vấn đề.
“Tiểu thư, từ trước đến nay muội cứ cho rằng Diệp công tử là người nhìn xa trông rộng, nhưng giờ xem ra, sao lại thấy rất ngu rất ngây thơ vậy nhỉ? Đối phương là cường giả Hóa Hải tầng ba, đừng nói nhường hắn một chiêu, cho dù là đứng đó bất động, công kích của Diệp công tử cũng không chắc có thể xuyên qua được nguyên lực hộ thể của hắn”. Nghiên Nhi nói.
Ly Nhi cũng có nét mặt hoài nghi như vậy, nhưng Diệp Viễn chưa gặp nguy hiểm, nàng cũng tùy ý để hắn chơi: “Xem tiếp đi, ta thấy Diệp công tử không phải là loại người nông cạn như vậy”.