Chương 304: Tạm biệt, không tiễn!
Ánh mắt Mạc Vân Thiên sáng rực nhìn Diệp Viễn, ở đây chỉ có y biết Diệp Viễn còn con át chủ bài mạnh nhất.
Sau khi Diệp Viễn tiến vào U Vân tông, trước nay chưa từng hiển lộ thực lực mạnh nhất của mình.
Mạc Vân Thiên biết Diệp Viễn cố ý thể hiện yếu đuối, tất nhiên là để ra một đòn quyết định.
Nhưng vấn đề là, Vương Phàm thật sự sẽ thành thành thật thật đứng đợi Diệp Viễn phóng ra đại chiêu sao?
Dù sao hắn cũng là cường giả Hóa Hải Cảnh tầng ba đấy, vẫy tay một cái là có thể giết chết võ giả Linh Dịch Cảnh trong nháy mắt.
Vương Phàm cũng không phải tên chiến đấu gà mờ như Diêu Thiên, lực chiến đấu của hắn mạnh hơn Diêu Thiên không chỉ một cấp bậc.
Diệp Viễn lấy đâu ra tự tin như vậy?
Nhưng việc đã đến nước này, nghĩ nhiều cũng vô dụng. Nếu Diệp Viễn không đối phó được, cùng lắm là mọi người liều cái mạng này ta sống ngươi chết.
“Hám Sơn tiền bối, chuẩn bị xong chưa, ta sắp xuất chiêu đây!”. Diệp Viễn cố ý nói lớn tiếng.
“Xuất chiêu đi, đối với với ngươi cần gì chuẩn bị?” Vương Phàm khinh bỉ nói.
“Ha ha, nếu đã như vậy, vậy ta không khách khí nữa, Hám Sơn tiền bối xin hãy tiếp chiêu!”
Nói xong, thần sắc Diệp Viễn nghiêm lại, cầm Thương Hoa Kiếm chỉ về phía Vương Phàm, nguyên lực thiên địa tứ phía bỗng sinh ra một tia chấn động rất nhỏ!
Vốn dĩ Vương Phàm vẫn còn ung dung tự nhiên, bộ dạng nhàn nhã. Cảm nhận được tình huống như vậy không khỏi giật thót tim một cái.
“Không phải thứ tà môn gì chứ? Sao hắn có thể khiến nguyên lực thiên địa gợn sóng? Lẽ nào là do kiếm chiêu của tên tiểu tử này?” Vương Phàm thầm nghĩ.
Cường giả Hóa Hải Cảnh cảm ứng với ba động của nguyên lực thiên địa mạnh hơn rất nhiều so với võ giả Ngưng Tinh Cảnh, cho nên các đệ tử khác không có phản ứng gì.
Đệ tử Thượng Thanh tông mắt thấy Diệp Viễn bày ra tư thế xuất chiêu lại không thể có động tĩnh gì thì còn trào phúng một trận.
“Tên oắt con này là con khỉ tới làm trò à? Bày trò mèo ra dọa cường giả Hóa Hải Cảnh?”
“Ha ha, Vương trưởng lão chơi vui quá nhỉ. Bí cảnh nguy hiểm như vậy, thư giãn một chút cũng tốt!”
‘Tên oắt con này không dễ dàng gì mới cầu được ra tay trước lại lãng phí như vậy. Quả nhiên là ngu ngốc năm nào cũng có, năm nay có đặc biệt nhiều nha!”
“Câm miệng lại hết cho ta! Các ngươi mới là lũ ngu ngốc!” Trong lòng Dư Phong nhảy lên, không thể nghe nổi thế là quát bảo ngừng lại.
Mấy đệ tử kia không khỏi ngẩn ra, không hiểu sao Dư trưởng lão lại có dáng vẻ như gặp đại dịch như thế.
Có điều bọn chúng rất nhanh hiểu ra rồi!
Ba động nguyên lực thiên địa càng ngày càng mạnh mẽ, dần dần ngưng tụ trong không gian thành vô số điểm sáng, trông lên như thể mưa hoa khắp trời.
Ánh mắt Vương Phàm trợn tròn lên không thể tin nổi!
Kiếm chiêu đáng sợ như vậy sao có thể xuất hiện trên người một tên võ giả Linh Dịch Cảnh cơ chứ?
Còn nữa, võ giả Linh Dịch Cảnh, tại sao có thể điều động nguyên lực thiên địa? Đây không phải là năng lực chỉ có ở cường giả Hóa Hải Cảnh sao?
Tuy chiêu này vẫn chưa hoàn toàn thành hình, nhưng Vương Phàm dám khẳng định một khi chiêu này hoàn thành, tuyệt đối có thể tạo ra thương tổn rất lớn đối với bản thân.
Một võ giả Linh Dịch Cảnh có thể thương tổn cường giả Hóa Hải Cảnh, đùa cái gì thế?
…
Chủ tớ Ly Nhi đang núp trong chỗ tối nhìn thấy màn này, sắc mặt đồng thời thay đổi, trong lòng chấn động đến tột đỉnh.
Chỉ là lý do chấn kinh của của các nàng khác với Vương Phàm, những người khác không hiểu cảnh giới ra chiêu của Diệp Viễn, nhưng Ly Nhi và Nghiên Nhi thì có thể nhìn ra!
“Chân ý vô thượng! Tiểu thư, đó là… đó là… chân ý vô thượng?”
Nghiên Nhi kinh ngạc thốt lên, nhưng sau đó lại có chút không chắc chắn.
Thứ chân ý vô thượng này làm sao có thể xuất hiện trên người một tên võ giả Linh Dịch Cảnh chứ?
Đôi mắt đẹp của Ly Nhi lưu chuyển, trên mặt viết đầy kinh ngạc, một lúc lâu mới hít sâu một hơi, đáp lại Nghiên Nhi: “Đúng chính xác là chiêu thức của chân ý vô thượng! Đẳng cấp chiêu kiếm đã hơi có uy lực, rõ ràng hắn đã giác ngộ chân ý vô thượng, bước ra một bước không nhỏ! Nếu Diệp công tử có cảnh giới tương đương với người kia, không, chỉ cần hắn có thực lực Ngưng Tinh hậu kỳ, giết chết tên kia trong nháy mắt cũng không phải vấn đề!”
Ngưng Tinh Cảnh và Hóa Hải Cảnh có khoảng cách rất lớn, từ đó có thể thấy đánh giá của Ly Nhi với Diệp Viễn cao đến thế nào!
“Thế nhưng, Diệp công tử mới Linh Dịch Cảnh, sao hắn có thể nắm bắt được chân ý vô thượng?” Nghiên nhi vẫn không dám tin tưởng.
Ly Nhi than thở nói: “Ta đoán Diệp công tử tất định có chiêu bài chủ lực, không ngờ chiêu bài chủ lực của hắn lại là chân ý vô thượng! Chiêu bài này thật khiến người ta bất ngờ! Diệp công tử hắn… tương lai nhất định là nhân vật làm chấn động Thần Vực.”
Trong những năm tháng thần đạo điêu linh, chân ý vô thượng có ý nghĩa cực kỳ to lớn!
Càng sớm nắm bắt được chân ý vô thượng, nắm bắt càng nhiều chân ý vô thượng, thành tựu của võ giả sẽ càng cao.
Nhưng mà mặc dù ngay cả trong đại thế lực của Thần Vực, những thiên tài tuyệt thế có thể lĩnh ngộ được chiêu thức của chân ý vô thượng ở Hồn Hải Cảnh cũng được coi như ghê gớm rồi, chưa từng nghe qua võ giả Linh Dịch Cảnh có thể lĩnh ngộ được chiêu thức của chân ý vô thượng.
…
Quang mang đầy trời khiến trong lòng tất cả mọi người đều run sợ một hồi, đặc biệt là đám người Thượng Thanh tông.
Bây giờ bọn chúng mới biết, hóa ra bọn chúng mới là những tên hề!
Chỉ cần một chiêu này đã đủ để giết chết Hóa Hải Cảnh trở xuống trong nháy mắt rồi!
“Thanh Cương Phiêu Linh Kiếm, Thiên Lưu Phi Hoa, đi cho ta!”
Diệp Viễn hét lên một tiếng, vô số mưa hoa bao phủ về phía Vương Phàm.
Lúc này Vương Phàm làm gì còn để ý đến tư thế của cao thủ, mưa hoa khắp trời phong tỏa đường lui của hắn, còn không ra tay thì tối thiểu hắn sẽ phải nhận kết cục bị trọng thương.
Một thành thực lực? Vứt con mẹ nó một thành thực lực đi!
Vương Phàm chỉ kiếm, thúc giục
Chỉ thấy quanh thân Vương Phàm hồ quang bao phủ, uy lực của Hóa Hải Cảnh hiện lộ không thể nghi ngờ.
Hoa bay đầy trời gặp phải hồ quang bỗng nhiên tiêu tan không còn dấu vết, càng không thể chạm vào người hắn.
Vương Phàm cười lạnh nói: “Tiểu tử, quả nhiên ngươi có chút môn đạo. Nếu cảnh giới của ngươi và ta tương đương, chiêu này đủ để giết ta trong nháy mắt. Nhưng đáng tiếc ta sẽ không cho ngươi cơ hội đó!”
Diệp Viễn thấy thế sắc mặt đại biến, tức giận nói: “Ngươi đúng là kẻ không đáng tin! Vừa nãy ngươi ở trước mặt nhiều người như vậy nói chỉ ra một thành thực lực, bây giờ thế mà lại đổi ý!”
Vương Phàm cười to nói: “Người trẻ tuổi à, ngươi quá ngây thơ rồi! Thế giới của võ giả, người thắng làm vua thua làm giặc. Chỉ có kẻ thắng mới có thể cười đến cuối cùng! Cho nên… ngươi đi chết đi! Ngũ Lôi Cương Pháp, lên cho ta!”
Kiếm của Vương Phàm chỉ tới một điểm, một đạo hồ quang cực kì đáng sợ trực tiếp phá không gian đánh úp tới Diệp Viễn.
Ngay lúc đó khi tất cả mọi người đều cho rằng Diệp Viễn chết chắc, trời đất đột nhiên lay chuyển.
Trong bí cảnh vốn dĩ bầu trời trong trẻo, lúc này trên đầu Vương Phàm bỗng nhiên ngưng tụ một đám mây đen.
Mà đạo hồ quang hắn xuất ra nửa đường đã bị tiêu tán không thấy đâu.
Dường như trong khoảnh khắc mây đen ngưng tụ, trên bầu trời truyền đến một đạo uy lực cực kỳ mạnh mẽ, ngay cả cường giả Hóa Hải Cảnh như Vương Phàm cũng cảm thấy nghẹt thở!
“Sao…. Sao lại như vậy? xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao… tại sao công kích của ta lại tiêu tan?”
Không biết tại sao, trong lòng Vương Phàm sinh ra một dự cảm không lành, đến cả lời nói cũng có chút không còn lưu loát.
Dư Phong ở một bên nhìn thấy đám mây đen, sắc mặt càng thêm đại biến: “Thiên… Thiên kiếp? sao có thể xuất hiện Thiên kiếp chứ? Không xong rồi! Vương sư huynh, mau trốn đi!”
Diệp Viễn nhìn Vương Phàm đối diện, khẽ mỉm cười nói: “Hám Sơn tiền bối, tạm biệt, Diệp Viễn không tiễn!”