Chương 305: Xóa bỏ!
Áp lực trên trời càng ngày càng cường liệt, sắc mặt Vương Phàm càng ngày càng khó coi.
Đám mây đen đó rõ ràng là đang xông về phía hắn ta.
Đặc biệt khi nhìn thấy ánh mắt đầy giễu cợt của Diệp Viễn, hắn không kìm được có cảm giác phẫn nộ vì bị đùa bỡn.
Rất hiển nhiên, chắc chắn Diệp Viễn biết đó là cái gì!
Thằng ranh đáng chết, nói cái gì mà một đấu một, trên thực tế chính là đang đào hố chôn mình.
Mưu đồ bất chính!
“Đáng chết! Rốt cuộc tên tiểu tử nhà ngươi đã làm cái gì?” Vương Phàm nghiến răng nghiến lợi nói.
Diệp Viễn dang hai tay ra nói: “Ta chẳng làm cái gì cả, là do chính ngươi làm nha.”
Lúc này Vương Phàm cảm thấy nguy cơ ngày lúc càng rõ, nhìn Diệp Viễn nghiến răng nghiến lợi nói: “Không cần biết ngươi làm cái gì, ta giết ngươi trước rồi nói sau!”
Nói rồi, thân thể Vương Phàm vừa động, nháy mắt đã đến trước mặt Diệp Viễn!
Ngũ Lôi Cương Pháp đã không còn tác dụng vậy thì hắn dứt khoát áp qua là được.
“Ầm!”
Trên mặt Vương Phàm hiện lên một vệt dữ tợn, muốn đem Diệp Viễn đập cho tan xương nát thịt.
“Ha ha… cho ngươi chết này! Bây giờ, không nhảy nhót được nữa rồi đi?”. Vương Phàm cười điên cuồng.
“Ừm? Hám Sơn tiền bối đang làm gì vậy? Nếu ta là ngươi, bây giờ vẫn nên nhanh chóng tìm cách thoát thân đi thôi!”
U Vân tông bên này, lại có một Diệp Viễn hiện ra, hóa ra vừa rồi chỉ là thân ngoại hóa thân.
Sắc mặt Vương Phàm thay đổi, trầm giọng nói: “Thân ngoại hóa thân?”
Tiếp đó hắn đã không còn thời gian để kinh ngạc nữa, bởi vì vào lúc này, một đạo tia chớp to lớn từ trong tầng mây bỗng hiện ra, đánh thẳng xuống người Vương Phàm.
Tất cả mọi người còn đang bị cảnh tượng này làm cho kinh hoảng, đạo tia chớp đó đã che mất Vương Phàm rồi.
Tia chớp vừa chớp một cái liền tan, nhìn lại thì Vương Phàm đã biến thành một mảnh than cốc, triệt để không còn tiếng động.
Vương Phàm đến cả kêu thảm cũng không kịp kêu ra, cứ như vậy bị giết chết trong nháy mắt.
Sau khi tia chớp đánh xuống, đám mây đến nhanh tiêu tan cũng nhanh, như thể trước nay chưa từng xuất hiện vậy.
Dư Phong xem một màn này không khỏi cảm thấy lạnh run, thực sự quá đáng sợ.
“Rốt … rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”. Dư Phong lẩm bẩm nói.
Đến giờ hắn vẫn không hiểu tại sao thiên kiếp lại đến.
Tầm mắt của Dư Phong bất giác nhìn về hướng Diệp Viễn, hình như tên tiểu tử này biết cái gì đó.
Thiên Lưu Phi Hoa của Diệp Viễn tuy rằng rất mạnh, nhưng cảnh giới của hắn quá thấp, căn bản không thể tạo ra uy hiếp đối với Vương Phàm.
Hồi tưởng lại tình huống vừa rồi, sâu sắc cảm thấy, nếu nói trận vừa rồi là một chọi một thì chính là một cái vố đau.
“Diệp Viễn, rốt cục ngươi đã làm cái gì?” Ánh mắt Dư Phong nhìn sang Diệp Viễn tràn ngập sợ hãi.
Đúng, vậy mà một vị cường giả Hóa Hải Cảnh lại cảm thấy sợ hãi trước một tên võ giả Linh Dịch Cảnh.
Tên tiểu này, thực lực quá quỷ dị.
Diệp Viễn cười nói: “Tự mình nghĩ đi, ta không có nghĩa vụ phải giải thích cho ngươi. Bây giờ ngươi muốn thay vị Hám Sơn tiền bối kia báo thù sao?”
Sắc mặt Dư Phong thay đổi, sợ hãi trong mắt càng thêm nồng đậm.
Hắn vốn không hiểu vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, tên tiểu tử này lại tà tính như vậy, vạn nhất chính mình cũng bị thiên kiếp nhắm tới thì phải làm sao?
Huống hồ, Vương Phàm đã chết, xét về thực lực chiến đấu thì bên phía bọn hắn đã không còn là đối thủ của U Vân tông nữa rồi.
Báo thù cho Vương Phàm?
Đùa cái gì chứ!
Dư Phong nghiến răng nghiến lợi, nói với các đệ tử: “Chúng ta đi!”
Nhìn theo đám người Thượng Thanh tông rời đi, đám người U Vân tông đều thở dài một hơi.
Thiên Vũ nện một quyền lên ngực của Diệp Viễn, vui mừng nói: “Ha, tiểu tử, không ngờ ngươi lại có đòn sát thủ lợi hại như vậy! Nếu ngươi xuất ra chiêu này ở thi đấu tông môn thì Vô Cữu sư huynh cũng không phải đối thủ của ngươi mất! Ngươi mới là Linh Dịch tầng bảy, thế mà đã có thể điều động nguyên lực thiên địa, thực sự quá yêu nghiệt rồi.”
Tục ngữ nói không đánh không thành bạn, sau lần thi đấu tông môn lần trước, Thiên Vũ và Diệp Viễn huyết chiến đến tia nguyên lực cuối cùng, lại đấu ra tình huynh đệ.
Chỉ có điều Thiên Vũ không ngờ đến, Diệp Viễn vẫn còn chiêu sát thủ lợi hại như vậy chưa xuất ra.
Hắn vẫn cho rằng đòn cuối cùng của Diệp Viễn lúc đó đã là đòn mạnh nhất của hắn rồi.
Diệp Viễn cười nói: “Chiêu này chỉ có vẻ bên ngoài hào nhoáng, tuy uy lực mạnh, nhưng tiêu phí quá nhiều thời gian, nếu không phải hoàn cảnh đặc biệt thì không thể sử dụng. Nếu lúc thi đấu ta sử dụng trên lôi đài chiêu này, ngươi sẽ cho ta cơ hội sao?”
Thiên Vũ nghĩ cũng đúng, gật đầu nói: “Ha ha, vậy cũng đúng! Nhưng dù sao đòn cuối cùng kia của ngươi cũng đã đủ mạnh rồi! Thiên Vũ ta vẫn luôn tự xưng thiên tài, hôm nay ta đúng là tâm phục khẩu phục đối với ngươi!”
“Có thể lĩnh ngộ chân ý, thành tựu tương lai của Thiên Vũ sư huynh cũng là vô khả hạn lượng!”
“Đúng rồi, vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đó là… Thiên kiếp sao?”. Câu hỏi của Thiên Vũ không quá tin tưởng.
Hắn vừa đưa ra câu hỏi này, tất cả mọi người đều vểnh tai nghe, bọn họ cũng muốn biết vừa nãy rốt cục đã xảy ra chuyện gì.
Một vị cường giả Hóa Hải Cảnh bị giết chết trong nháy mắt trước mặt bọn họ, cảnh tượng này quá mức chấn động.
Diệp Viễn lắc đầu nói: “Đó không phải là thiên kiếp, mà là lôi điện do đại trận phóng ra.”
“Cái gì? Đại trận! Ý ngươi là bây giờ chúng ta đang ở trong một tòa đại trận?” Thiên Vũ kinh ngạc nói.
Diệp Viễn gật đầu: “Không sai! Ta vừa bước vào bí cảnh đã phát hiện ra rồi, bí cảnh này bị một đại trận khổng lồ phong tỏa. Đại trận này gọi là Thiên Lôi Tỏa Nguyên Đại Trận, chính là một loại đại trận cấp năm thượng phẩm, uy lực cực lớn!”
Mọi người đều hít vào một ngụm khí lạnh, đại trận cấp năm thượng phẩm còn mạnh hơn đại trận hộ tông của U Vân tông một cấp.
Mạc Vân Thiên bỗng nghĩ đến điều gì, mở miệng nói: “Trước đây ngươi nói với ta là nói không chừng U Vân tông sẽ trở thành đội ngũ mạnh chỉ đứng sau Thiên Càn tông, chẳng lẽ chính là bắt nguồn từ đại trận này?”
Diệp Viễn gật gật đầu, nói ra phán đoán từ trước của mình với mọi người: “Vốn dĩ ta chỉ là phán đoán, nhưng sau khi vào bí cảnh, ta đã xác định, cho nên mới không sợ gì.”
Mọi người nghe xong kinh ngạc không thôi, Diệp Viễn vậy mà chỉ trong đôi ba câu của Lý Trường Vũ đã suy đoán ra được nhiều thông tin như thế, có thể thấy là tâm tư tinh tế dường nào!
“Thiên Lôi Tỏa Nguyên Đại Trận này rốt cuộc là đại trận gì? Vừa nãy rốt cuộc Vương Phàm đã làm cái gì mà có thể phát động đại trận?” Thiên Vũ hỏi.
“Thiên Lôi Tỏa Nguyên Đại Trận có thể bố trí trong cảnh giới tương xứng, chỉ cần vượt quá lực lượng tồn tại trong cảnh giới này, sẽ bị đại trận mạt sát! Mà hiện giờ thiết lập cảnh giới của đại trận này, chính là…. Ngưng Tinh Cảnh!” Diệp Viễn giải thích nói.
Mọi người nghe xong lời của Diệp Viễn, không nhịn được lại nhìn sang Vương Phàm đã chết đến không thể chết thêm nữa kia.
Uy lực của đại trận, thật quá khủng khiếp.
Một tên cường giả Hóa Hải tầng ba, mà lại dễ dàng bị hạ sát như vậy.
“Cho nên vừa nãy ngươi cố ý khiêu chiến với Vương Phàm, sau đó khích hắn xuất ra chiêu vượt qua thực lực của Ngưng Tinh Cảnh, từ đó mới bị đại trận hạ sát?” Thiên Vũ thán phục nói.
Đối thủ như vậy thật quá đáng sợ, dường như Diệp Viễn đều đã tính toán tất cả, đùa bỡn một tên cường giả Hóa Hải Cảnh trong lòng bàn tay.
Càng quan trọng hơn là, Diệp Viễn đã bức ép được Vương Phàm sử dụng toàn bộ thực lực.
Lúc này mọi người không khỏi cảm thấy vui mừng, Diệp Viễn là người của bên họ.
Có một đối thủ như vậy, quả thực đúng là ác mộng.