Chương 306: Cấu kết làm việc xấu.
“Tiểu thư, Diệp công tử này thật đáng sợ, lại có thể lĩnh ngộ được hình thức ban đầu của chân ý vô thượng khi mới chỉ Linh Dịch cấp bảy! Chỉ cần hắn không ngã xuống, tương lai nhất định sẽ là nhân vật làm chấn động Thần Vực!”
Trận đánh vừa rồi, Nghiên Nhi theo dõi không chớp mắt, sự kinh ngạc trên gương mặt một hồi lâu sau vẫn chưa thể tán đi.
Ly Nhi cũng cảm thấy rung động không thôi, lẩm bẩm nói: “Rốt cuộc hắn là người như thế nào? Thiên tài như vậy ở Thần Vực cũng là nhân vật đứng đầu, tại sao lại luân lạc xuống một Vô Biên giới cỏn con này?”
“Đúng vậy! Vô Biên giới vốn chỉ là một nơi rất tầm thường trong hàng tỉ vị diện dưới hạ giới, Diệp công tử lại còn ở trong một môn phái nhỏ tại Nam Vực, làm sao lại có thể lĩnh ngộ được chân ý vô thượng? Chuyện này căn bản là không thể nào xảy ra được!”
Ly Nhi cười khổ nói: “Ta cũng không dám tin, nhưng đây là sự thật! Hơn nữa chân ý vô thượng của Diệp công tử còn tương đối lợi hại!”
“Diệp công tử này thật đúng là một nhân vật bí ẩn!” Nghiên Nhi cảm thán nói.
“Không ngờ lần này chúng ta tới Vô Biên giới lại gặp phải một nhân vật như vậy! Nghiên Nhi, chúng ta tạm thời chưa quay về, ta muốn theo dõi hắn, xem xem rốt cuộc hắn có bí mật gì. Nếu như có thể, chúng ta giao hảo tốt với hắn, tương lai có thể sẽ trở thành trợ lực cực mạnh cho gia tộc!” Dường như Ly Nhi đã hạ quyết tâm nào đó.
“Nhưng tiểu thư, bệnh của người...”
Ly Nhi xua tay: “Không sao! Ta có cảm giác, nói không chừng nếu ta muốn chữa bệnh, tới cuối cùng sẽ còn phải nhờ vào Diệp công tử.”
Nghiên Nhi kinh ngạc nói: “Làm sao lại có thể như vậy chứ? Đây chính là đan phương cấp tám đấy! Với cảnh giới hiện tại của Diệp công tử, thì tới bao giờ mới có thể luyện chế ra được chứ?”
“Vậy muội thấy dựa vào tuổi tác của Diệp công tử, làm thế nào có được đan phương cấp tám?” Ly Nhi hỏi ngược lại.
“Cái này... Nghiên Nhi làm sao biết được?”
“Vậy nên, lai lịch của Diệp công tử này chắc chắn không hề đơn giản! Được rồi, không nói nhiều nữa, ta đã quyết định rồi!” Ly Nhi nói.
…
Vương Phàm chết, đã khiến thực lực của Thượng Thanh tông bị giảm mạnh.
Dư Phong chỉ là cường giả Hóa Hải tầng một, thực lực yếu hơn Mai Trăn rất nhiều.
Trên cả đoạn đường, Thượng Thanh tông đã hao binh tổn tướng đến gần như trở thành tông môn yếu nhất.
Nếu theo các đại tông môn khác vào sâu hơn, e rằng sẽ gặp càng nhiều nguy hiểm.
Theo tình hình hiện tại, cường giả Hóa Hải Cảnh của các đại tông môn ít nhiều gì cũng sẽ bị tổn hại.
Ngược lại, thực lực của U Vân tông lại ngày càng vượt lên!
“Chỗ này xảy ra chuyện rồi, chúng ta mau chóng rời đi thôi.” Mai Trăn nói.
“Xin Mai trưởng lão đợi chút, Chu Liên Băng Tâm Quả này là dược liệu cấp bốn, nếu bỏ đi không phải là quá lãng phí rồi sao?” Diệp Viễn nói.
Ánh mắt Mai Trăn liền sáng lên, hỏi: “Diệp Viễn, ngươi có cách gì ư?”
Diệp Viễn đáp: “Lẽ nào Mai trưởng lão quên rồi sao, đệ tử còn có phân thân!”
Mai Trăn liền vỗ trán nói: “Cái trí nhớ này của ta thật là! Diệp Viễn, vậy đành trông cậy cả vào ngươi rồi.”
Diệp Viễn gật đầu cười, hắn chỉ khẽ cử động, trong chốc lát một Diệp Viễn khác liền xuất hiện trước mắt.
Trong lúc hái Chu Liên Băng Tâm Quả, quả nhiên một con nhện bảy màu sặc sỡ liền nhảy lên phân thân của Diệp Viễn.
Con nhện độc này là tới công kích Diệp Viễn, nhưng chỉ nghe thấy một tiếng xèo, trong nháy mắt con nhện độc liền bị đốt cháy, rơi xuống mặt đất.
Nó chỉ kịp giẫy giụa vài cái, sau đó lập tức bất động.
Đây chính là Tịnh Đàn Thánh Hỏa cấp bốn, con nhện độc bảy sắc đó nhảy ra cắn hắn, chẳng phải là tự tìm đường chết sao.
Sau khi hái được Chu Liên Băng Tâm Quả, một đoàn người liền tiến sâu vào trong bí cảnh.
Ba ngày sau, Dư Phong cùng nhóm người tháo chạy trên cả chặng đường luôn tỏ ra hết sức cẩn thận, không dám có bất kỳ tơ tưởng nào, mới có thể tạm thời giữ lại chút thực lực.
Còn Dư Phong lúc này cũng nhớ lại tình cảnh lúc bấy giờ, khi Vương Phàm đấu với Diệp Viễn, hình như sức mạnh của Vương Phàm đã chạm phải sự cấm kỵ nào đó, nên mới gây ra “Thiên kiếp” !
Trên cả đoạn đường gặp phải không ít các trận đấu, đệ tử Ngưng Tinh Cảnh gần như trước giờ chưa từng xảy ra chuyện gì, còn Vương Phàm cũng chỉ khi chiến đấu với Diệp Viễn mới dùng tới sức mạnh của Hóa Hải Cảnh.
Lẽ nào nói, bí cảnh này không cho phép có sự tồn tại của bất kỳ loại sức mạnh nào lớn hơn Ngưng Tinh Cảnh, bằng không sẽ gây ra thiên kiếp?
Nghĩ tới đây, Dư Phong càng trở nên cẩn thận hơn, mỗi lần ra tay đều cố gắng áp chế cảnh giới ở mức Ngưng Tinh Cảnh.
“Dư trưởng lão, hình như bên đó là người của Thiên Càn tông!” Đột nhiên một tên đệ tử lên tiếng.
“Hả?” Dư Phong vừa liếc mắt nhìn, quả nhiên thấy đám người của Thiên Càn tông đang đi tới.
“Ha ha, hóa ra là Dư trưởng lão của Thượng Thanh tông, không biết lần này đi Dư trưởng lão có thu hoạch được gì hay không?” Ngô Chiêu tươi cười chào hỏi.
Sắc mặt của Dư Phong đang rất khó coi, nhưng thực lực lúc này của bọn họ quá yếu, đương nhiên không dám tỏ bất cứ thái độ gì trước mặt đám người Thiên Càn tông.
Hắn lại nhìn về phía Thiên Càn tông, phát hiện bọn họ không thiếu một người nào, càng khiến sắc mặt của hắn trở nên khó coi hơn.
“Cũng tạm, nhưng đương nhiên không thể sánh bằng Thiên Càn tông.” Dư Phong gượng cười nói.
“Chà, dẫn đội của Thượng Thanh tông không phải là Vương trưởng lão sao, hắn ta đâu?” Ngô Chiêu tuy đã biết rõ những vẫn cố tình gặng hỏi.
Thiên Lôi Tỏa Nguyên Đại Trận bọn họ cũng đã từng được lĩnh giáo, đương nhiên biết nó vô cùng lợi hại. Lúc này Vương Phàm biến mất không rõ tung tích, tám phần là do bị sét đánh.
Nhìn thấy cảnh hao binh tổn tướng của Thượng Thanh tông, trong lòng Ngô Chiêu cảm thấy cực kỳ vui sướng.
Hành trình trong mấy ngày này đều nằm trong sự kiểm soát của Thiên Càn tông, bọn họ tránh đi vài nơi nguy hiểm, nên cũng không có những tốt thất lớn.
Nhưng Ngô Chiêu cũng biết, nguy hiểm thật sự lúc này mới bắt đầu.
Ngô Chiêu vừa hỏi, sắc mặt của Dư Phong liền trở nên khó coi.
Dư Phong quay đầu lại nhìn đệ tử của Tượng Thanh tông, đột nhiên hạ quyết tâm, cắn răng chắp tay hướng về phía Ngô Chiêu nói: “Ngô trưởng lão, Thượng Thanh tông ta nguyện dâng lên hết những thứ lấy được trong chuyến đi lần này, chỉ cầu xin Ngô trưởng lão báo thù cho Vương sư huynh ta!”
Ngô Chiêu nghe thấy vậy liền lặng người đi, hắn không ngờ rằng Dư Phong lại dám nói ra những lời này.
Xem ra, việc của Vương Phàm còn có ẩn tình khác!
Sau khi bình tĩnh lại, Ngô Chiêu liền cười nói: “Dư trưởng lão không cần phải làm như vậy, đã có chuyện gì xảy ra đối với Vương trưởng lão, ngươi nói cho ta nghe.”
Dư Phong nghiến răng trả lời: “Đều là chuyện tốt mà tên tiểu tử thối gọi là Diệp Viễn của U Vân tông gây ra! Chỉ cần Ngô trưởng lão giúp chúng ta trả thù, Thượng Thanh tông ta nguyện sẽ nghe theo sai khiến của Ngô trưởng lão khi ở trong bí cảnh! Ba ngày trước...”
Dư Phong thuật lại chi tiết sự việc xảy ra ba ngày trước cho Ngô Chiêu nghe.
Vương Phàm chết, một mình Dư Phong không thể đối phó được với tình hình nguy khốn trước mắt, thực tại hắn không đủ tự tin có thể thoát ra khỏi bí cảnh này. Vì vậy, đành cược một ván, đặt ván cược này vào Thiên Càn tông.
Ngô Chiêu nghe vậy liền cười nói: “Dư trưởng lão không phải đang đùa ta đấy chứ? Diệp Viễn hắn chỉ là một Linh Dịch tầng bảy, ngươi nói hắn điều động được nguyên lực thiên địa, ép Vương Trưởng lão phải sử dụng sức mạnh Hóa Hải Cảnh sao?”
Dư Phong bèn nói: “Những lời Dư Phong nói ban nãy đều là sự thật, ta dám thề với trời đất, nếu ta có nửa lời dối trá, thì sẽ bị sét đánh chết!”
Lúc này nét mặt Ngô Chiêu mới cau lại: “Nhưng làm sao lại có thể như vậy được chứ?” Đừng nói là Linh Dịch Cảnh, ngay cả Ngưng Tinh Cảnh cũng không thể điều động được nguyên lực thiên địa!”
“Ta cũng không biết tại sao hắn lại có thể làm được như vậy, nhưng tận mắt ta nhìn thấy, tuyệt đối không thể là giả được!” Dư Phong nói một cách chắc nịch.
“Hừ... Nếu đã như vậy, quả thật không thể giữ tên tiểu tử này lại! Được, ta đồng ý với ngươi, chỉ cần gặp phải người của U Vân tông, ta sẽ giúp ngươi giết chết hắn!” Ngô Chiêu tức giận nói.