Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 315: Tuyệt Diễm Bích Chướng.

Chương 315: Tuyệt Diễm Bích Chướng.
Dư Phong tức đến nỗi lồng ngực cũng muốn nổ tung.
Cả quãng đường bọn họ đi theo làm tùy tùng mở đường cho Thiên Càn Tông, bọn hắn đến cả một cọng lông cũng không mất mà họ thì lại tổn thất mấy đệ tử, đổi lại chính là kết quả này đây!
Hợp tác với Thiên Càn Tông, đúng là tranh ăn với hổ.
“Ngô trưởng lão, ngươi muốn qua cầu rút ván sao?”
Dư Phong trầm mặt, lồng ngực phập phồng như trống gõ, hiển nhiên cảm giác bị lừa gạt khiến hắn phẫn nộ đến cực điểm.
Thế nhưng Ngô Chiêu lại không để ý, thản nhiên nói: “Qua cầu rút ván? Chúng ta đã qua cầu rồi sao?”
“Ngươi!” Dư Phong suýt nữa nhảy dựng lên.
“Qua cầu” mà Ngô Chiêu nói đương nhiên chỉ việc tiến vào tòa cung điện trước mắt, nhưng lẽ nào những hy sinh trước đó của bọn họ lại không còn nghĩa lý gì sao?
Dư Phong rất muốn liều mạng với Thiên Càn Tông, nhưng sau cùng lại bị lý trí ngăn lại.
Trong lúc mấu chốt liều mạng với Thiên Càn Tông không khác nào tự tìm cái chết.
Cho dù bảy đại tông môn liên hợp lại cũng chưa chắc đã giành được thế thượng phong.
“Tốt, rất tốt! Thiệt này Dư Phong ta chấp nhận, nhưng thù này ta đã ghi lại rồi, hừ!”
Dư Phong cưỡng chế lửa trong trong lòng, buông một câu hung ác.
Chỉ có điều ngay cả bản thân hắn cũng không tin, hắn có cơ hội để báo thù này.
Trong bí cảnh không thể thì ra khỏi bí cảnh càng không thể.
Tuy Thượng Thanh Tông mạnh hơn U Vân Tông nhưng so với Thiên Càn Tông thì kém quá xa.
Ngô Chiêu cũng chẳng muốn để ý đến Dư Phong, điều bức thiết nhất của hắn lúc này là vào được tòa cung điện.
“Diệp sư điệt, trước đây có bao nhiêu mạo phạm là do lão hủ không đúng. Nếu ngươi có cách vào bí cảnh thì xin cho biết!”
Ngô Chiêu hạ thấp bản thân như thế ngay cả cách xưng hô với Diệp Viễn cũng trở nên thân thiết như vậy, cũng coi như là làm việc người khác không thể làm rồi.
Diệp Viễn thấy mọi chuyện cũng nguôi ngoai liền cười nói: “Thiên Càn Tông quả nhiên không hổ là nhất đại tông môn của Nam Vực, Ngô trưởng lão độ lượng hơn người, Diệp Viễn bái phục.”
Ngô Chiêu nghe ra ý trong lời Diệp Viễn nói nhưng vẫn vuốt râu cười nói: “Nào có, nào có, Diệp sư điệt quá khen rồi.”
Diệp Viễn cười như không cười chậm rãi bước về tòa đại điện, nhưng lại dọa cho Ngô Chiêu cũng như người khác phải biến sắc.
“Diệp sư điệt, đừng tiến về phía trước nữa, nguy hiểm!” Ngô Chiêu hoảng hốt nói.
Diệp Viễn lại để ngoài tai tiếp tục tiến về phía trước.
Ngô Chiêu và gã trận sư đưa mắt nhìn nhau, trong lòng nghĩ tên tiểu tử này chẳng lẽ là một kẻ đần, rõ ràng biết trước mặt có một trận pháp vẫn cố tình đâm đầu vào?
Nhưng nhìn thấy Diệp Viễn càng đi càng gần, trái tim bọn hắn cũng nhảy lên tận cuống họng.
Rốt cuộc tên tiểu tử này muốn làm cái gì?
Chính vào lúc này, Diệp Viễn đột nhiên đứng lại, mà vốn dĩ trong không khí không một gợn sóng bỗng biên ánh sáng rực rỡ lưu chuyển, rồi xuất hiện một vách ngăn trong suốt.
Con ngươi của Ngô Chiêu và những người khác đều co rút lại, lúc này mới nhìn rõ được diện mạo thật sự của tòa đại trận.
Một lồng ánh sáng cực lớn bao xung quanh cả tòa đại điện, không có một kẽ hở.
Lồng sáng tỏa ra ánh sáng lung linh, nhìn lên vô cùng diễm lệ, nhưng ai cũng biết, đằng sau sự diễm lệ đó ẩn giấu nguy hiểm cực lớn.
Xuyên thấu qua vách ngăn là ánh sáng lung linh rực rỡ, Diệp Viễn có thể nhìn rõ trên cửa đại môn của tòa cung điện viết ba chữ lớn “Vĩnh Hoa Cung”.
Tòa cung điện này to lớn rộng rãi nhưng từ bên ngoài xem ra hiển nhiên có chút tan hoang, vừa nhìn đã biết tòa cung điện này đã hoang phế rất lâu rồi.
Nhưng tòa Vĩnh Hoa Cung này khắp nơi đều lộ ra khí tức không tầm thường, chỉ cần là võ giả đến đây đều không chống đỡ được sự mê hoặc.
Mà nếu không phải người cực kỳ tinh thông trận pháp, thì đến cả cửa cũng không thể vào được.
Diệp Viễn xoay người, nhìn Ngô Chiêu cười nói: “Đại trận này tên là Tuyệt Diễm Bích Chướng cấp bốn thượng phẩm, uy lực cực kỳ kinh khủng, cường giả Hồn Hải Cảnh tiến vào cũng là thập tử vô sinh.”
Ngô Chiêu và những người khác đều kinh hoảng sợ hãi.
Cường giả Hồn Hải Cảnh thập tử vô sinh, là khái niệm thế nào?
Cả Nam Vực, cường giả mạnh nhất chính là Hồn Hải Cảnh.
Cũng có thể nói, cả Nam Vực không có mấy ai có thể vượt qua đại trận có tên Tuyệt Diễm Bích Chướng này.
Chỉ một tòa đại trận này cũng ngăn cách tất cả võ giả của Nam Vực ở ngoài rồi!
Thiên Càn Tông cũng có trận sư cấp bốn, nhưng dù hắn có đến đây e là cũng không làm được gì.
“Vậy… Diệp sư điệt có cách nào vượt qua trận pháp không?” Ngô Chiêu thấp tha thấp thỏm hỏi.
Đại trận cấp bốn thượng phẩm, cho dù đối với đệ nhất đại tông môn ở Nam Vực là Thiên Càn Tông mà nói, cũng là một thứ vô cùng đáng sợ.
Diệp Viễn không nói chuyện, xoay người nhấc chân lên trước một bước.
“Diệp Viễn!”
Hai người Ngô Chiêu và Mai Trăn suýt nữa nhảy dựng lên, vì thân thể Diệp Viễn cứ thế rơi vào vách ngăn ánh sáng huyền ảo kia, biến mất không thấy tăm hơi!
“A! Hắn….. hắn không phải bị đại trận thiêu rụi rồi chứ?”
“Tên tiểu tử này quá liều lĩnh rồi đây là đại trận cấp bốn, hắn lại cứ thế mà đi vào sao?”
“Không đúng, trước đó mấy người kia đi vào đều bị ngọn lửa cực mạnh đốt cháy thành tro, mà tên tiểu tử đó đi vào lại không hề có chút phản ứng nào!”
Đám người không rõ chân tướng suy đoán sôi nổi, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Ngô Chiêu rất muốn cứ thế đi vào như Diệp Viễn, nhưng hắn không có cái gan đấy.
Nghĩ đi nghĩ lại, hắn xoắn xuýt không thôi.
Nhưng đúng vào lúc này, vách ngăn lại hơi động, thân hình của Diệp Viễn lại xuất hiện trước mắt mọi người.
Tất cả mọi người nhìn thấy cảnh này đều lấy làm kì quái.
“Tên tiểu tử Linh Dịch Cảnh này là thần à, đó là đại trận cấp bốn đấy, hắn lại đi ra đi vào như đi trên đất bằng vậy.”
“U Vân Tông tìm ở đâu ra một tên yêu nghiệt như vậy, nếu để hắn tiếp tục phát triển, Nam Vực còn có chuyện gì cho chúng ta chứ!”
“Ha ha, phỏng chừng kẻ lo lắng nhất không phải là chúng ta đâu, chỉ e là sau khi ra khỏi bí cảnh Thiên Càn Tông sẽ nghĩ cách tiêu diệt tên tiểu tử này ngay thôi! Đương nhiên tiền đề là bọn hắn phải ra được khỏi đây mới được!”.
Hiển nhiên, mọi người đều biết tòa Vĩnh Hoa Cung này là nơi không dễ ra vào, nếu không ngoài dự đoán, thì nguy cơ sẽ trùng trùng điệp điệp.
Diệp Viễn hô lên với Ngô Chiêu: “Tuyệt Diễm Bích Chướng xem ra cũng chỉ là một tầng mỏng manh, kỳ thực trận pháp bách chuyển thiên hồi, không hề đơn giản như vẻ bề ngoài! Đây là sinh môn duy nhất của Tuyệt Diễm Bích Chướng, muốn tiến vào thì hãy đi theo dấu chân của ta, không được dẫm sai một bước, bằng không tự gánh lấy hậu quả!”
Ngô Chiêu trầm tư trong chốc lát, nói với trận sư: “Dục Dương sư đệ, cảm phiền đệ theo sát Diệp Viễn, chúng ta đi theo đệ!”
Trận sư tên là Triệu Dục Dương này là một trận sư chuẩn cấp bốn của Thiên Càn Tông.
Địa vị của trận sư trong tông môn bình thường rất cao, vì dường như bọn họ đều phụ trách nhiệm vụ phòng ngự cuối cùng cho tông môn.
Một khi đại trận bảo vệ tông môn bị phá, tông môn sẽ không tránh khỏi bước đường diệt vong.
Địa vị của Triệu Dục Dương ở Thiên Càn Tông là có thể tưởng tượng được.
Lúc này để hắn đi theo Diệp Viễn thật ra cũng là một sự mạo hiểm cực kỳ lớn. Bởi vì sự hiểu biết của Triệu Dục Dương với trận pháp này hoàn toàn không bằng Diệp Viễn.
Một khi Diệp Viễn dùng mánh khóe Triệu Dục Dương sẽ phải đứng mũi chịu sào.
Nhưng lúc này Ngô Chiêu cũng không nghĩ ra cách nào khác.
Suy nghĩ một chốc, Triệu Dục Dương gật gật đầu, đi theo Diệp Viễn.
Ngô Chiêu nói với Mai Trăn: “Đệ tử U Vân Tông các ngươi và đệ tử Thiên Càn Tông chúng ta, mỗi người đi theo một người! Mai trưởng lão, hai người chúng ta đi sau!”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất