Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 364: Ta thật sự là luyện dược sư.

Chương 364: Ta thật sự là luyện dược sư.
“Ai nha, thân pháp của con Tiểu Bạch Hổ này thật nhanh, vậy mà ta lại không giữ được nó!” Thượng Quan Lăng Tuyết buồn bực một phen.
Chính lúc này, màn xe bị xốc lên lộ ra khuôn mặt của một nam tử anh tuấn.
“Lăng Tuyết, đến rồi!”
Lúc này Thượng Quan Lăng Tuyết cũng không còn rảnh để ý đến Bạch Quang nữa, chỉ có thể khom người xuống xe, chào hỏi một câu với nam tử kia.
“Đa tạ thất hoàng tử điện hạ, mấy ngày này Lăng Tuyết chơi vô cùng vui vẻ.” Thượng Quan Lăng Tuyết nói.
“Ha ha, có thể cùng Thượng Quan Lăng Tuyết muội, một trong Vương Thành song tuyệt ra ngoài thành chơi, đó là vinh hạnh của ta.” Thất hoàng tử phong thái phi phàm không hề kiêu căng.
“Lăng Tuyết chẳng qua chỉ là hạng dong chi tục phấn, nào có cái gì mà Vương Thành song tuyệt, đều là đám người thích bày trò bày ra mà thôi.” Thượng Quan Lăng Tuyết phóng khoáng nói.
Thất Hoàng Tử lại cười: “Lăng Tuyết quá khiêm tốn rồi! Nếu đã đưa Lăng Tuyết về đến nơi, ta cũng không làm phiền nữa, thay ta hỏi thăm Thượng Quan bá phụ.”
Thượng Quan Lăng Tuyết nở nụ cười xinh đẹp:” Cung tiễn thất hoàng tử.”
Nhìn theo thất hoàng tử rời đi, tầm mắt của Thượng Quan Lăng Tuyết lại nhìn quanh bốn phía, nhưng nào còn nhìn thấy bóng dáng của Bạch Quang nữa?

Ở một góc không người, Diệp Viễn hiện thân hình, hắn dùng sức vò vò đầu nhỏ của Bạch Quang, cười nói: “Bạch Quang nhà chúng ta mà tỏ ra đáng yêu thì không có ai đỡ nổi.”
Bạch Quang nhảy tránh ra một cái, nhe răng trợn mắt nhìn Diệp Viễn.
Hiển nhiên, chuyện vừa rồi đã biến thành nỗi đau vĩnh viễn trong lòng nó.
Nó là một thần thú, thần thú đấy!
Diệp Viễn cười ha ha một tiếng nói: “Được rồi, được rồi, không trêu chọc ngươi nữa, lần này làm tốt lắm! Trở về cho ngươi ăn kẹo đường, ha ha!”
Lúc này Bạch Quang mới vừa lòng, chỉ là khi Diệp Viễn muốn nhét nó vào Linh khí không gian thì có nói thế nào nó cũng không đồng ý.
Diệp Viễn cũng bất đắc dĩ chỉ có thể đem nó theo bên người.
Diệp Viễn đã lục lọi qua ký ức của tên võ giả trung niên kia, thuận theo ký ức của hắn, cuối cùng cũng tìm được đường đến sản nghiệp của Tiêu gia, Tứ Hải Lâu.
Ngửi thấy mùi thuốc bay ra ngoài, Diệp Viễn không khỏi hoài niệm những năm tháng còn ở Dược Hương Các.
“Cũng không biết phụ thân và mẫu thân đang sống thế nào, không biết bọn họ đi Bắc Vực có chuyện gì. Lần này trở về, phải đi Bắc Vực tìm họ rồi!” Diệp Viễn tự nhủ nói.
Trầm ngâm một lát, Diệp Viễn liền bước vào Tứ Hải Lâu.
Cuồng Phong giới cương phong cực thịnh, do tài nguyên thiếu thốn mà đan đạo và trận đạo đều vô cùng sa sút.
So với Vô Biên giới về phương diện này thì đúng là bọn hắn thua kém quá nhiều.
Nhưng mà, cái cơ bản nhất của võ giả vẫn là thực lực của bản thân, cho nên người của Cuồng Phong giới có tính xâm lược cực mạnh từ trong xương cốt.
Cho nên sau khi những võ giả đó nghe xong thông đạo hai giới đã được đả thông, phản ứng đầu tiên chính là muốn tấn công Vô Biên giới, mà không phải là trao đổi cái gì đó với Vô Biên giới.
“Mua đan dược sao? Qua bên đó đi, đan dược cấp ba rất đắt, nhìn bộ dạng nghèo kiết xác của ngươi, có tiền không?” Diệp Viễn vừa vào cửa, một tên tiểu nhị cao giọng the thé nói với hắn.
Trên người Diệp Viễn mặc là y phục mà Lam Phong đã chuẩn bị cho hắn, lấy vị trí của bộ tộc Lam Thị mà nói, chắc chắn cũng chẳng lấy ra được y phục gì tốt.
Đám tiểu nhị ở Vương Thành đều là hạng mắt cao hơn đầu, vừa nhìn thấy bộ dạng của Diệp Viễn đã biết là vừa từ nông thôn đến, cho nên cũng chẳng để cho sắc mặt tốt gì.
Mà cũng chính vì đan dược ở Cuồng Phong giới thiếu thốn, cho nên mới càng thêm quý giá, những cửa hiệu đan dược tinh anh như thế này lại càng thêm nổi tiếng, về thái độ à… tự nhiên cũng không ra sao.
Diệp Viễn tiện tay lấy ra một cái thẻ đồng, nói: “Chưởng quỹ có ở đây không? Ta đến ứng cử làm khách khanh của Tiêu gia.”
Thẻ đồng này là Diệp Viễn tìm được từ trong nhẫn chứa đồ của tên võ giả trung niên kia, chính là tín vật đến ứng cử làm khách khanh.
“Khách khanh?” Ánh mắt tiểu nhị nghi ngờ liếc Diệp Viễn một cái, một mặt khinh bỉ nói: “Tên tiểu tử chưa mọc đủ lông như ngươi mà dám đến ứng cử làm khách khanh? Ngươi có biết nhóm lửa lò luyện đan không? Ngươi tưởng ngươi là tiểu thư Như Yên chắc? Mau đi đi, chưởng quỹ rất bận không có thời gian lãng phí với tên nhóc vắt mũi chưa sạch như ngươi đâu.”
Nói đoạn, tiểu nhị liền ra tay đẩy Diệp Viễn.
Nhưng vừa dùng sức một cái hắn lại đẩy vào không khí, lúc này Diệp Viễn đã đi đến sau lưng hắn, nhẹ nhàng đẩy hắn một cái.
“Ầm!”
Mặt tiểu nhị cứ thế dán lên cửa lớn.
“Ôi chao! Tiểu tử, ngươi dám động thủ ở Tứ Hải Lâu, ta thấy ngươi chán sống rồi đúng không?” Tiểu nhị bưng mặt đau đớn nói.
Tên tiểu nhị này ít nhiều gì cũng là một võ giả Linh Dịch Cảnh, vết thương này đối với hắn thực ra cũng chẳng là cái gì.
Nhưng Tứ Hải Lâu người đến người đi, một tiểu nhị cao ngạo như hắn đúng là cảm thấy quá mất mặt mất thể diện.
Diệp Viễn cười cười nói: “Hình như là ngươi động thủ trước mà?”
Tôn nghiêm của Đan Đế sao có thể để một tên tiểu nhị nhỏ nhoi mạo phạm, Diệp Viễn chỉ trừng phạt qua loa một chút thôi, cũng coi như là hạ thủ lưu tình rồi.
Nhưng ầm ĩ ở bên này đã hấp dẫn một đám người vây xem, hiển nhiên không thể yên chuyện nữa rồi.
Tiểu nhị kéo kéo cổ họng gào nói: “Hộ vệ đâu? Hộ vệ chết đâu hết rồi? Có người đến quấy rối còn không bắt lấy hắn!”
Hắn vừa hét, trong sảnh lập tức mọc ra hai tên hộ vệ Ngưng Tinh hậu kỳ, nhưng bọn hắn chưa kịp ra tay, một giọng nói từ sau vang lên.
“Có chuyện gì xảy ra?” Một lão giả ung dung đi ra.
Tên tiểu nhị bưng mặt nói: “Đông chưởng quỹ, tên tiểu tử này cố ý kiếm cớ, ta bảo hắn đi, hắn không đi còn ra tay đánh người.”
Sắc mặt Đông chưởng quỹ trầm xuống, nói với Diệp viễn: “Có chuyện này không?”
Diệp Viễn nhàn nhạt trả lời: “Ta đến ứng cử làm khách khanh của Tiêu gia, hắn đến thử còn chưa thử đã mở miệng bảo ta cút đi, đây chẳng phải bắt nạt người quá đáng sao?”
Tiểu nhị ấp a ấp úng nói: “Đông chưởng quỹ, tên tiểu tử này nhiều nhất cũng không quá mười sáu tuổi, cho dù hắn bắt đầu học luyện dược từ trong bụng mẹ, thì cũng làm sao có thể có thành tựu gì lớn. Tên tiểu từ này nghĩ hắn là tiểu thư Như Yên, tuổi còn trẻ đã có trình độ đại Đan sư chắc? Rõ ràng chính là đến quấy rối!”
Tiểu nhị nói lại trực tiếp dễ hiểu, dựa vào tuổi tác của Diệp Viễn, muốn có thành tựu lớn trên lĩnh vực đan đạo căn bản là không có khả năng.
“Thiếu niên, ngươi nói sao?”
Vị Đông chưởng quỹ này là một người trầm ổn, không có áp đặt nói xằng.
Diệp Viễn rất thản nhiên lấy Hung Chương ra, đeo lên ngực, rõ ràng là Hung Chương của Đan sư sơ cấp!
“Ta thật sự là luyện dược sư, không phải đến giỡn với mấy người.” Diệp Viễn nhàn nhạt nói.
“Phốc...”
Quần chúng vây xem thấy cảnh này, không khỏi suýt thì phun ra một ngụm máu.
Thiếu niên này đang giỡn sao, Đan sư sơ cấp cũng dám đến ứng cử làm khách khanh của Tiêu gia?
“Khụ khụ, lâu rồi không đến công hội luyện dược sư thi cử, ta chỉ là chứng minh cho mấy người một chút về thân phận của mình mà thôi. Ta có tư cách hay không, thử một lần là biết.” Diệp Viễn giải thích nói.
“Ha ha ha, Đông chưởng quỹ, ta nói hắn đến quấy rối đã đúng chưa? Một Đan sư sơ cấp vậy mà dám đến Tứ Hải Lâu của chúng ta ứng cử làm khách khanh! Theo ta thấy, chắc chắn hắn là người của Đồng gia phái đến cố ý gây náo loạn!” Tiểu nhị cười nhạo nói.
Sau khi một luyện dược sư tiến cấp, việc làm đầu tiên chính là đến công hội luyện dược sư để thi lấy cấp bậc Hung Chương thuộc về mình.
Vì cấp bậc tương ứng sẽ có đãi ngộ tương ứng, Đan sư cao cấp và Đan sư sơ cấp trong mắt người khác là hoàn toàn khác biệt.
Cho nên theo tên tiểu nhị này thấy, căn bản Diệp Viễn chính là đến gây rối.
Đông chưởng quỹ trầm mặc một lát, nói với Diệp Viễn: “Thiếu niên, có thể giải phóng hồn lực của ngươi một chút không?”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất