Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 383: Ta xong rồi.

Chương 383: Ta xong rồi.
Dương Tu nhìn thấy Diệp Viễn, sắc mặt mất đi vài phần tự nhiên.
Một người quyền uy như hắn lại bị một tên không có tiếng tăm gì lên mặt chất vấn, hơn nữa lại còn để hắn chất vấn thành công, nói thế nào cũng thấy vô cùng mất mặt.
Hắn cũng dự rằng, không tới ngày mai cả Vương Thành đều sẽ biết chuyện này.
Nhưng chuyện này đích thân Tinh Uyên hoàng giả cũng đã nói, cho nên hắn cũng không thể tỏ thái độ gì.
“Lát nữa đừng để ta nắm được điểm yếu của ngươi, bằng không ta sẽ khiến ngươi chết rất khó coi đấy.” Dương Tu thầm tự nhủ.
Dằn ý nghĩ này xuống, Dương Tu lớn tiếng nói: “Trận đấu thứ ba giữa Cơ Thanh của Tiêu gia và Đồng Văn Xương của Đồng gia, bắt đấu!”
“Vòng đấu thứ nhất, tổ hợp đan dược! Đưa linh dược lên!” Giọng nói của chuẩn Đan Vương cất lên lần nữa.
Lời vừa nói ra, Đồng Văn Xương như mở cờ trong bụng.
Còn Diệp Viễn lại đang nhắm mắt dưỡng thần, coi như chuyện này không liên quan gì tới hắn.
“Ồ, tỏ ra huyền bí à!” Đồng Văn Xương không vui nói.
Rất nhanh, một trăm loại linh dược được đưa lên.
Đồng Văn Xương lập tức khởi động, nhanh chóng viết đáp án của mình vào ngọc giản.
Mà lúc này, Diệp Viễn vẫn chưa động tay.
Đồng Văn Xương cười lạnh một tiếng, tốc độ ghi chép vẫn không giảm.
Phân biệt những linh dược này đối với hắn mà nói không có khó gì, phần khó nhất chính là tổ hợp đan dược.
Tốc độ của Đồng Văn Xương rất nhanh, còn nhanh hơn những người trước đó rất nhiều! Có thể thấy rằng, kiến thức cơ bản của hắn chắc chắn tới đáng sợ.
Cho dù Tiêu Như Phong được mệnh danh là thiên tài số một của Tiêu gia cũng chẳng là gì so với hắn.
“Hả? Tại sao Cơ Thanh còn chưa bắt đầu nữa? Lẽ nào, hắn đã từ bỏ luôn rồi sao?”
“Ta đã nói rồi mà, hắn nhất định ăn may nên mới biết kiến thức tầm phào đó mà đoán trúng. Một đứa trẻ mời mười mấy tuổi, thì có thể có trình độ cao siêu gì?”
“Hầy, biểu hiện trước đó của Cơ Thanh cũng khá, vốn dĩ muốn xem xem hắn có thể tạo được điều thú vị gì, nhưng xem ra là ta đã nghĩ nhiều rồi.”
Hành động bất thường này của Diệp Viễn, khiến không ít người cảm thấy thất vọng.
Trong thời khắc phân tranh, Diệp Viễn vẫn tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần, muốn giở trò gì không biết?
Làm bộ làm tịch cũng không nên làm như vậy, cho dù có làm bộ làm tịch giỏi tới mức nào đi nữa, tới cuối cùng thua cuộc thì có tác dụng gì?
Tiêu Trường Phong chứng kiến cảnh này, chỉ hận một nỗi không thể xông lên đạp Diệp Viễn một đạp.
Muốn giở trò gì vậy hả?
“Tên tiểu tử Cơ Thành này rốt cuộc muốn làm gì? Tại sao vẫn còn chưa ra tay?” Tiêu Trường Phong sốt ruột nói.
“Cha, Cơ Thanh làm như vậy là có ý gì?” Tiêu Như Yên khẽ khàng hỏi, thực ra nàng cũng không dám khẳng định điều gì.
Nhưng tên tiểu tử Cơ Thanh này quả thực rất thần bí, biết đâu hắn cũng có dự tính riêng.
“Còn có thâm ý gì được chứ? Ta cũng không rõ, lẽ nào hắn dùng mũi để ngửi ra từng loại linh dược? Hoặc là trong đầu hắn đang hiện lên đan phương?” Tiêu Trường Phong có chút tức giận nói.
“Cái này…” Tiêu Như Yên cũng không dám phản bác.
Những điều mà cha nàng nói, đương nhiên là không thể, chưa từng có ai làm được những chuyện nghịch thiên như vậy.
Tuy Tiêu Như Yên đã thay đổi cái nhìn về Diệp Viễn, nhưng nàng cũng không cho rằng Diệp Viễn có thể làm được như thế.
“Ha ha, tiểu tử, ngươi cứ ở đó mà diễn tiếp đi, ta xem lát nữa ngươi ăn nói thế nào với Tiêu gia?" Đồng Văn Xương tỏ ra vô cùng đắc ý, hắn đã phân biệt được một nửa số linh dược này.
Thế nhưng đúng vào lúc này, Diệp Viễn từ từ mở mắt ra.
“Mau nhìn kìa, Cơ Thanh bắt đầu rồi!”
“Lúc này mới bắt đầu, không thấy đã quá chậm rồi sao? Đồng Văn Xương đã phân biệt được một nửa rồi!”

Thế nhưng, Diệp Viễn không giống với tưởng tưởng của bọn họ, lúc này mới bắt đầu phân biệt linh dược, và ghi chép đáp án vào trong ngọc giản!
Cảnh tượng này khiến mọi người đều cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
“Hắn muốn làm gì vậy? Vừa mở mắt đã ghi chép rồi?”
“Ha ha, hắn muốn tỏ ra nghịch thiên à? Không phải là hắn đã phân biệt được hết số linh dược này rồi đấy chứ?”
“Theo ta thấy, tên tiểu tử này tới đây để làm trò cười mà thôi. Còn chuyện chất vấn bảy vị đại trưởng lão trước đó, có lẽ cũng chỉ là mèo mù với được cá rán, ăn may cả!”
Hành động bất thường này của Diệp Viễn khiến tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Đừng nói một thiếu niên mới mười mấy tuổi, ngay cả Đan Vương sống tới mấy trăm tuổi, cũng không dám ngông nghênh như vậy!
Một khắc sau, Diệp Viễn chậm rãi nói: “Ta xong rồi.”
Nói rồi, Diệp Viễn giao lại ngọc giản cho vị chuẩn Đan Vương đó.
Đồng Văn Xương ngẩn người ra trước hành động này của Diệp Viễn, cũng bất giác dừng lại.
“Không phải chứ, ngươi đã làm xong rồi sao? Ngươi đang muốn thách thức giới hạn của các trưởng lão hả? Được rồi, ta cũng không thèm đếm xỉa tới ngươi.” Đồng Văn Xương không còn lời nào để nói.
Ở bên ngoài sân đấu thì càng náo nhiệt hơn!
“Trời ạ, tên này từ đâu chui ra vậy?”
“Ha ha, hắn tưởng bản thân hắn là thần thánh sao? Vừa nhìn đã có thể đưa ra đáp án được rồi?”

Đủ mọi lời châm chọc mỉa mai truyền tới, thế nhưng ở bên trong lại có trận pháp cách âm, cho nên Diệp Viễn không nghe thấy những lời này.
Sau khi giao nộp ngọc giản, hắn lập tức tới một bên ngồi nghỉ.
“Bộp!”
Chiếc cốc trong tay của Tiêu Trường Phong bị hắn bóp nát vụn.
“Tiểu tử này, muốn lấy Tiêu gia ta ra làm trò cười sao? Không ngờ lại làm ăn tắc trách như vậy! Trước đó hắn còn dám nói với ta là muốn để Đồng Văn Xương sau này không còn tự tin mà luyện đan nữa, hóa ra chỉ toàn là những lời tầm phào sáo rỗng mà thôi!” Tiêu Trường Phong nghiến răng nghiến lợi nói.
“…” Tiêu Như Yên không biết nói gì hơn.
Nói thật, nàng thấy hắn làm việc cũng quá qua quýt.
Lẽ nào những chuyện xảy ra trước đó, chỉ là do sự ảo giác của bản thân nàng thôi sao?

Sau hai canh giờ, cuối cùng Đồng Văn Xương cũng đã đưa ra tất cả đáp án rồi nộp lên.
Vị chuẩn Đan Vương kia mang ngọc giản của cả hai người trình lên trên.
Dương Tu nhận lấy ngọc giản của hai người bọn hắn, tiện tay để đáp án chuẩn và ngọc giản của Đồng Văn Xương vào Linh khí, ánh sáng lập tức lóe lên.
Hắn làm như vậy, là bởi vì cho rằng Diệp Viễn chỉ tới đây làm loạn mà thôi.
Chỉ trong một khắc ngẳn ngủi có thể đưa ra tất cả đáp án, sao có thể có chuyện như vậy?
Trước đó lại để tên này bắt bẻ, ông trời thật đúng là không có mắt!
Sau khi so sánh đối chiếu, Dương Tu thầm gật đầu, vẫn là Đồng Văn Xương đáng tin cậy hơn, không hổ danh là người đầu tiên trong lớp trẻ đột phá lên chuẩn Đan Vương.
“Đồng Văn Xương, trả lời đúng một trăm loại linh dược! Bảy người chúng ta đưa ra bảy mươi ba tổ hợp, còn Đồng Vĩnh Xương có thể trả lời được năm mươi sáu!” Dương Tu tuyên bố.
“Quả nhiên không hổ danh là người đứng đầu trong lớp người trẻ tuổi, không ngờ lại lợi hại tới như vậy! Theo ta thấy, cho dù Tiêu Như Phong có lên được Hóa Hải Cảnh, cũng chưa chắc đã là đối thủ của Đồng Văn Xương!”
“Đúng vậy, trong vòng đấu đầu tiên này chỉ mới đơn thuần là lý giải về dược lý, không liên quan gì tới cảnh giới, nhưng biểu hiện của Đồng Văn Xương lại mạnh hơn nhiều so với Tiêu Như Phong!”
“Đừng quên, vẫn còn tên tiểu tử làm trò kia nữa!”
“Ha ha ha...”
Dương Tu có phần hả hê nhìn Diệp Viễn, đặt ngọc giản của hắn vào trong món Linh khí kia rồi nói: “Tiếp theo chúng ta sẽ xem đáp án của Cơ Thanh, chỉ dùng một khắc đã có thể viết ra đáp án, chắc hẳn đã định liệu từ trước?”
Câu này nói ra lại chỉ chứa toàn ý châm chọc, cuối cùng hắn cũng trút được cơn giận khi nãy!
Trên bức tường hiện lên toàn là chữ, hơn nữa còn nhiều hơn cả đáp án chuẩn đưa ra!
Dương Tu vốn đang có ý chê cười, nhưng khi nhìn lên thì sắc mặt hắn biến đổi vô cùng đặc sắc.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất