Chương 398: Trừng phạt!
"Sư đệ, đệ quên chuyện ta đã nói rồi sao? Môn hạ đệ tử của Tinh Uyên hoàng giả chúng ta không cần nhìn sắc mặt bất luận người nào để làm việc, đây chính là quyền lợi sức mạnh vị trí của chúng ta! Thất Hoàng Tử đả thương đệ, còn muốn giết đệ, đó chính là đang gây hấn với Đạo Diễn nhất mạch chúng ta! Để hắn xéo đi, đã là nể mặt Phong Hoàng rồi, nếu không ta nhất định thay sư đệ ngươi trút cục tức này!" Thi Hạo Nhiên thản nhiên nói.
Diệp Viễn không ngờ chỉ một tên Đan Vương lại có khí phách như vậy!
Nói đến… thật đúng là tính cách có chút giống tiểu tử Lý Đạo Hành kia!
Tiểu tử kia ngoại trừ đối với mình vô cùng lễ phép, từ đầu đến cuối cẩn thận đối đãi, còn đối với những người khác lúc nào cũng bày ra gương mặt lạnh như tiền, như thể lão tử là đệ nhất thiên hạ vậy.
Xem ra tật xấu này của hắn đã thành công truyền cho đồ đệ rồi lại truyền cho đồ tôn rồi.
Mặc dù còn chưa thấy qua mặt này của Tinh Uyên, nhưng nghĩ đến chắc cũng không kém đi bao nhiêu.
"Ha ha, thế thì không cần! Loại chuyện báo thù này là chuyện đệ thích làm nhất! Có lẽ… tất cả mọi người đều thấy cảnh giới của đệ thấp, nghĩ là dễ bắt nạt đây mà!" Hai mắt Diệp Viễn nheo lại, cũng không biết hắn đang suy nghĩ cái gì.
Thi Hạo Nhiên còn tưởng rằng Diệp Viễn đang phiền muộn, không khỏi vỗ vỗ bờ vai của hắn an ủi: "Sư đệ mới mười sáu tuổi đã là Ngưng Tinh tầng hai, tốc độ này đã rất nhanh rồi. Lúc Thất Hoàng Tử ở cái tuổi này như đệ, nhiều nhất mới chỉ Linh Dịch Cảnh, đệ mạnh hơn hắn nhiều lắm! Loại chuyện tăng cảnh giới này không vội vàng được, vẫn là phải làm đến đâu chắc đến đó mới tốt."
Theo Thi Hạo Nhiên, Diệp Viễn tuổi còn trẻ mà đã có thành tựu như thế này thì chắc chắn sẽ tự cao tự đại.
Vậy mà hôm nay gặp phải đả kích từ Thất Hoàng Tử, đối với Diệp Viễn mà nói chỉ sợ là rất khó chấp nhận.
Nếu như bởi vì vội vã đột phá cảnh giới dẫn đến hủy đi căn cơ của Diệp Viễn, vậy là bởi vì nhỏ mà mất lớn rồi.
Diệp Viễn cười nói: "Đa tạ sư huynh quan tâm, đệ tự có phân tấc."
Thi Hạo Nhiên thấy thần sắc Diệp Viễn khôi phục bình tĩnh, lúc này mới yên tâm lại: "Trước hết tạm thời đệ dưỡng thương cho tốt, hai ngày nữa ta dẫn tiến những sư huynh đệ khác giới thiệu cho đệ biết."
Diệp Viễn gật gật đầu, không nói thêm gì.
…
Ngày thứ hai, Diệp Viễn được gọi đến tập trung ở đại điện.
Khi hắn chạy đến thì đã có sáu, bảy người đến rồi. Từng người bọn hắn đều tò mò đánh giá Diệp Viễn.
Diệp Viễn cũng tò mò đánh giá bọn họ, không có gì bất ngờ xảy ra thì mấy người này chính là những sư huynh mới của hắn.
Lúc này, Thi Hạo Nhiên cũng theo sau Tinh Uyên thản nhiên đi ra.
"Sư tôn!" Đám người đồng loạt thi lễ.
Diệp Viễn cũng không thể một mình một phách, đành phải thi lễ theo.
Tinh Uyên khẽ gật đầu, mở miệng nói: "Chắc hẳn các ngươi đều biết rồi, hôm qua vi sư mới thu thêm một người đồ đệ, chính là Cơ Thanh đây. Lại đây, các ngươi làm quen với nhau một chút, Hạo Nhiên đến giới thiệu đi."
Thi Hạo Nhiên đi vào giữa đám người rồi nói với Cơ Thanh: "Lại đây, ta cho giới thiệu qua mấy vị sư huynh cho đệ một chút. Người mập mạp này chính là nhị sư huynh của đệ, Thang Trí."
Diệp Viễn nói: "Cơ Thanh bái kiến Nhị sư huynh."
Người mập mạp cười ha ha nói: "Tiểu sư đệ quả nhiên là tuấn tú lịch sự, ta nghe nói đệ vậy mà có thể đạt tới cảnh giới truyền thuyết, thật sự là ghê gớm!"
Diệp Viễn cười trả lời: "Đâu có đâu có, hôm qua đều là gặp may."
Thi Hạo Nhiên cười, kéo một thanh niên mặc áo lam qua: "Đây là tam sư huynh của đệ, Vưu Quảng."
Diệp Viễn cũng thi lễ một cái, Vưu Quảng cười nói: "Tiểu sư đệ mới bằng chừng ấy tuổi mà đã là đại Đan sư trung cấp, xem ra tương lai nhất định là trò giỏi hơn thầy!"
Diệp Viễn cười cười ứng phó.
Tiếp đó, chính là tứ sư huynh Chu Lượng, ngũ sư huynh Thành Túc, lục sư huynh Giang Vũ Nhân và thất sư huynh Ngô Huy Long.
Trong số bảy người này, có ba vị Đan Vương, bốn vị chuẩn Đan Vương cao cấp, có thể thấy được thực lực của mấy người kia mạnh thế nào.
Mặc dù nhân số mạch này của Lý Đạo Hành không nhiều, nhưng mỗi người lại có thể một mình đảm đương một phía.
Mà thông qua Thi Hạo Nhiên giới thiệu, trong số bảy người này thì chỉ có tam sư huynh Vưu Quảng là nhậm chức ở trong công hội luyện dược sư. Những người khác vẫn luôn đi theo Tinh Uyên tu hành, không màng đến những chuyện xảy ra trong thế tục.
Xem ra trong chuyện dạy đồ đệ, Tinh Uyên vẫn là rất có thành tựu.
Thi Hạo Nhiên giới thiệu xong xuôi thì bỗng nhiên Tinh Uyên mở miệng nói: "Các ngươi đừng thấy tuổi lão bát nhỏ hơn so với các ngươi mà nhìn lầm. Thực lực luyện đan của lão bát còn mạnh hơn so với tất cả mọi người các ngươi đấy! Về sau có bất kỳ vấn đề gì trong việc luyện đan thì các ngươi có thể tới thỉnh giáo hắn."
"Cái gì? Thỉnh giáo tiểu sư đệ? Sư phụ, hình như từ này dùng như vậy không đúng lắm thì phải?" Lão tứ Chu Lượng nói.
"Đúng vậy sư phụ, không phải chúng đồ đệ xem thường tiểu sư đệ, nhưng chúng con đi theo người nhiều năm như vậy, dù sao cũng đã học được một chút da lông, không đến nỗi ngay cả tiểu sư đệ cũng không sánh nổi chứ?" Hiển nhiên lão thất Ngô Huy Long có chút không phục.
Hai mắt Tinh Uyên híp lại, thản nhiên nói: "Trước khi nhập môn tiểu sư đệ của các ngươi đã gặp một phen kỳ ngộ, thực lực một thân đan đạo sâu không lường được, dư sức làm một nửa lão sư của các ngươi. Các ngươi không cần phải ngạc nhiên như vậy, cũng không cần tranh luận với ta. Không phục thì có thể tới khiêu chiến với hắn. Đương nhiên, tuổi của hắn còn nhỏ, các ngươi đừng có lấy cảnh giới đến bắt nạt hắn là được."
Thi Hạo Nhiên và nhị sư huynh Thang Trí còn tốt, nhưng trên mặt những người khác ít nhiều đều có chút thần sắc không tự nhiên, hiển nhiên đối với lời này của Tinh Uyên không dám gật bừa.
Biểu hiện của Diệp Viễn trên đại hội đấu đan hôm qua, bọn hắn đã nghe được một chút.
Nhưng trăm nghe không bằng một thấy. Đúng là Diệp Viễn có chỗ lợi hại, nhưng cũng không lợi hại đến mức có thể trở thành lão sư của bọn hắn được mới đúng chứ?
Ngoài miệng Diệp Viễn không nói gì, nhưng trong lòng thì đã hỏi thăm tổ tiên Tinh Uyên vô số lần.
Lão tiểu tử này, trước đó một lời cũng không nói, vậy mà dám để cho mình đến dạy đồ đệ giúp hắn!
Để một vị Đan Đế đến giúp hắn dạy đồ đệ mà gia hỏa này cũng làm được!
Xem ra, lão tiểu tử này muốn kiếm chút lợi tức, nghiền ép một chút giá trị của mình rồi.
Ài…, ai bảo mình thiếu lão gia hỏa này một cái nhân tình lớn như thế chứ?
Hôm qua Diệp Viễn đã đạt thành một cái hiệp ước với Tinh Uyên, để Tinh Uyên giúp hắn tìm hiểu tin tức về các sư huynh đệ. Nếu có thể, Tinh Uyên trực tiếp ra tay vớt người ra.
Thân phận Diệp Viễn không tiện đòi người, nhưng Tinh Uyên thì không như vậy. Sẽ không có ai hoài nghi hắn!
Có Tinh Uyên ra tay, muốn cứu các sư huynh đệ ra hẳn là sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
"Các vị sư huynh chớ nghe sư phụ nói bậy, có vấn đề gì thì sư huynh đệ chúng ta giao lưu trao đổi một chút, mọi người cùng nhau tiến bộ." Diệp Viễn khiêm tốn nói.
Mấy người nghe Diệp Viễn nói xong, thần sắc mới hơi dễ nhìn hơn một chút.
Bọn hắn đều là người mấy chục đến trên trăm tuổi, để bọn hắn thỉnh giáo một tên thiếu niên mười mấy tuổi, trên tâm lý đúng là có chút không được thoải mái cho lắm!
Lúc này Tinh Uyên lại nhàn nhạt mở miệng nói: "Hôm qua còn phát sinh một việc, Thất Hoàng Tử điện hạ lại suýt chút nữa thì giết chết lão Bát trên Tê Hà Sơn này của chúng ta, chuyện này khiến ta rất không vui! Xem ra công hội luyện dược sư chúng ta dịu dàng ngoan ngoãn quá lâu nên đã không còn ai xem chúng ta ra gì rồi!"
"Hả…? Lại có chuyện như vậy sao?"
"Triệu Thừa Càn này vô cùng hung hăng hống hách, chuyện này thật đúng là giống như chuyện hắn có thể làm ra."
"Ha ha, xem ra lần này sư phụ lão nhân gia nổi bão rồi! Lâu lắm chưa thấy qua sư phụ nổi bão, thật là chờ mong mà!"
Quả nhiên, Tinh Uyên nghiêm giọng nói: "Từ hôm nay trở đi, công hội luyện dược sư và nhất mạch Đạo Diễn chúng ta đình chỉ trợ giúp tất cả mọi người trong hoàng thất luyện chế đan dược, tiến hành trừng phạt trên diện rộng đối với bọn hắn!"