Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 404: Thề chết đi theo.

Chương 404: Thề chết đi theo.
Ăn vào một ít đan dược, ngủ một giấc, cứ thế là có thể nâng cao cảnh giới.
Đây là phương thức tu luyện mà bao nhiêu võ giả tha thiết ước mơ. Ngay cả tu luyện không có bình cảnh như Diệp Viễn cũng không có khả năng đạt tới loại trạng thái này!
Tu luyện giống như là đi ngược dòng nước, không tiến tất sẽ lùi.
Ở việc tu luyện, không có bất kỳ võ giả nào dám lười biếng.
Còn phương thức tu luyện của Bạch Quang, tất cả các võ giả thấy được đều sẽ kích động đến mức muốn đánh cho nó một trận, Diệp Viễn cũng không ngoại lệ.
Thấy ánh mắt âm u kia của Diệp Viễn, lông trên người Bạch Quang dựng đứng hết cả lên.
Bỗng nhiên, thân hình Diệp Viễn chợt lóe lên rồi biến mất.
Bạch Quang lập tức cảm thấy không ổn, nhưng đã muộn, Diệp Viễn đã bắt lấy nó.
"Cái gì mà Bạch Hổ Ám Quang Thần Quyết, cái gì mà ngủ cũng có thể tu luyện! Ngươi làm ca tức chết! Sao cõi đời này lại có loại thần quyết biến thái như vậy chứ?"
Diệp Viễn liều mạng vò đầu hổ của Bạch Quang, làm cho nó choáng váng một trận.
Đợi đến lúc Diệp Viễn ngừng tay thì trong mắt Bạch Quang toàn là đom đóm bay.
"Phù phù…" Diệp Viễn cũng thở hồng hộc, mệt đến ngất ngư.
Đùa một hồi thì đùa, cũng không phải là Diệp Viễn thèm muốn bộ công pháp này của Bạch Quang, chỉ là trong lòng hắn có chút mất thăng bằng mà thôi.
Bạch Quang đã thức tỉnh công pháp, chính là thần quyết được tạo riêng cho loại thần thú như nó, nhân loại không có cách nào tu luyện, Diệp Viễn có lấy được cũng vô dụng.
"Vậy có phải là, sau này ta sẽ phải không ngừng cung cấp yêu đan cho ngươi, để ngươi tu luyện hay không?" Diệp Viễn liếc Bạch Quang một cái.
Nghe lời này của Diệp Viễn, Bạch Quang gầm nhẹ một tiếng giống như đang nịnh nọt, cọ xát lên trên gương mặt Diệp Viễn: "Ha ha, ta biết là đại ca tốt nhất!"
"Tốt cái rắm! Bớt nịnh hót đi cho ta! Ta trêu ai ghẹo ai mà lại biến thành một tên cu li luyện đan thế này chứ?" Diệp Viễn lộ ra vẻ buồn rầu.
"Hi hi, sao có thể nói là cu li được? Thuật luyện dược của đại ca là độc nhất vô nhị, vui thú ở trong đó mà. Hơn nữa Bạch Quang ta vẫn còn có chút năng lực, sau này chắc chắn sẽ cố gắng tìm thêm nhiều bảo bối một chút cho đại ca!" Bạch Quang lấy lòng nói.
Diệp Viễn tức giận: "Bảo sao lúc đó ngươi lại muốn đi theo ta? Chẳng lẽ ngay lúc đó ngươi đã biết ta biết luyện đan?"
"Ý… ta cũng không biết tại sao, vừa nhìn thấy đại ca đã cảm thấy vô cùng thân thiết, vì vậy cứ thế mơ mơ màng màng mà đi theo ca thôi." Bạch Quang sửng sốt nói.
"Được rồi, sợ ngươi rồi! Ta sẽ bắt đầu bế quan tu luyện, lần này ta muốn đột phá liền một mạch tới Ngưng Tinh tầng bảy!" Diệp Viễn nói.
Bạch Quang run lên, suýt chút nữa đã trượt xuống từ trên bả vai Diệp Viễn.
"Ngưng… Ngưng Tinh tầng bảy! Đại ca, ca có lầm lẫn gì hay không? Đại ca mới là Ngưng Tinh tầng hai mà!" Bạch Quang bị Diệp Viễn làm cho sợ hết hồn.
"Không lầm, chính là Ngưng Tinh tầng bảy! Lần này suýt chút nữa thì tiểu tử Triệu Thừa Càn kia đã giết ta với ngươi, để cho ta thấy rất khó chịu! Tên nào cũng muốn bắt nạt ta vì cảnh giới của ta thấp đúng không, vậy thì ta đột phá cho bọn hắn xem xem!" Diệp Viễn khó chịu nói.
Cho tới nay, đối thủ của Diệp Viễn đều cường đại hơn hắn quá nhiều, chuyện này làm cho mỗi lần chiến đấu hắn đều vô cùng thua thiệt.
Cho dù nguyên lực của hắn dày đặc hơn người khác rất nhiều, nhưng mà sự chênh lệch về cảnh giới lại không có cách nào bù đắp được.
Mặc dù cuối cùng Diệp Viễn đều chiến thắng đối thủ, nhưng mỗi lần đều giống như là đang làm xiếc đi trên dây vậy.
Nếu như mấy ngày trước không phải là có Thi Hạo Nhiên xuất thủ thì hắn đã bị Triệu Thừa Càn giết chết rồi.
Mặc dù thực lực của Triệu Thừa Càn không tệ, nhưng so sánh với Diệp Viễn thì vẫn còn kém quá xa. Sở dĩ hắn lợi hại là bởi vì cảnh giới của hắn cao hơn Diệp Viễn quá nhiều!
Triệu Thừa Càn đã lĩnh ngộ chân ý, Diệp Viễn còn muốn vượt qua một đại cảnh giới để thắng hắn là quá khó khăn!
Cho nên lần này Diệp Viễn đã hạ quyết tâm bế quan trong thời gian một tháng, dự định đột phá liên tiếp năm tầng tiểu cảnh giới!
Chuyện này đối với người khác có thể là một nhiệm vụ không thể hoàn thành, nhưng đối với Diệp Viễn lại chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Ngày thứ hai, chỗ Diệp Viễn bế quan ở hậu sơn.
Thi Hạo Nhiên đưa một chiếc nhẫn trữ vật cho Diệp Viễn, nói: "Đây là dược liệu cấp ba mà tiểu sư đệ muốn, đều đã được chuẩn bị đầy đủ."
Diệp Viễn chắp tay nói: "Đa tạ đại sư huynh!"
"Đa tạ cái gì, chỉ là một chút dược liệu cấp ba mà thôi, không có gì đáng kể. Nhưng mà đệ bảo ta chuẩn bị nhiều phần như vậy, không phải là dự định đi luyện đan một mình đấy chứ? Chẳng lẽ là trong một tháng này, đệ định luyện chế một loạt đan dược cấp ba sao?" Thi Hạo Nhiên hiếu kỳ hỏi.
Diệp Viễn cười nói: "Cần nhiều dược liệu như vậy thì đương nhiên là dùng để luyện chế đan dược rồi, nhưng mà lần này đệ bế quan là vì muốn đột phá cảnh giới."
Thi Hạo Nhiên lấy làm kỳ lạ nói: "Coi như tiểu sư đệ không ngủ không nghỉ để luyện nhiều dược liệu như vậy thành đan dược, sợ rằng luyện một tháng cũng không xong được, đệ còn có thời gian để đột phá cảnh giới nữa sao?"
"Ha ha, tiểu đệ tự có biện pháp." Diệp Viễn cười nhạt, hiển nhiên là không muốn nhiều lời.
Thi Hạo Nhiên chợt nhớ tới sự yêu nghiệt của tiểu sư đệ, trong đầu nghĩ tốc độ luyện đan của hắn hẳn là cũng nhanh hơn nhiều so với người thường.
Hoặc căn bản là hắn không định luyện hết số dược liệu này, giữ lại để sau này luyện tiếp.
Nhìn ra Diệp Viễn không muốn nhiều lời, cho nên Thi Hạo Nhiên cũng không tiện hỏi thêm, cáo từ rời đi.

Diệp Viễn vung tay lên, Tứ Phương Đỉnh và Viên Phi đồng thời xuất hiện ở trước mắt.
"Thiếu gia!" Viên Phi nhìn thấy Diệp Viễn, khom người thi lễ nói.
Hắn đi theo Diệp Viễn đã gần một năm, từ lúc ban đầu nửa tin nửa ngờ, đến bây giờ đầu đã cúi đến sắp chạm đất rồi.
Trong một năm qua, hắn coi Yêu Tinh Đan như kẹo đường để ăn, bây giờ đã là tầng ba đỉnh phong, cách tầng bốn chỉ còn một bước ngắn nữa mà thôi.
Mới một năm trước, ngay cả nghĩ hắn cũng không dám nghĩ tới chuyện này!
Diệp Viễn khẽ vuốt cằm nói: "Lần này bế quan ta dự định luyện chế một chút đan dược để đột phá cảnh giới, bây giờ ngươi đã cách tầng bốn không xa. Ban đầu ngươi đồng ý đi theo ta mười năm, ta sẽ luyện chế Yêu Phủ Đan cho ngươi, bây giờ ta đã có thể thực hiện lời hứa này rồi."
Toàn thân Viên Phi run lên, kích động đến tột đỉnh: "Thiếu… thiếu gia nói thật sao?"
"Ta nói đùa với ngươi bao giờ chưa? Với ta mà nói Yêu Phủ Đan cũng không phải là đan dược gì ghê gớm, bây giờ đã hoàn toàn có thể luyện chế, chỉ là lúc trước vẫn không có thời gian mà thôi. A… luyện xong Yêu Phủ Đan, món nợ giữa ta và ngươi cũng coi như là đã thanh toán xong, ngươi có thể chọn rời đi, trở lại Rừng Rậm Vô Biên. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là ta có thể trở lại Vô Biên giới…"
Hiển nhiên là Diệp Viễn cũng không có lòng tin quá lớn đối với việc trở về.
Theo thời gian trôi đi, càng ngày thì đại chiến giữa hai giới càng gần, tất nhiên là con đường nối thông hai giới sẽ do người có thực lực cường đại hơn canh giữ. Khả năng có thể lừa dối qua được giống như lúc trước cũng không lớn nữa.
Nhưng mà lúc Viên Phi nghe được chuyện này, toàn thân lại run lên, vội vàng nói: "Thiếu gia không cần Viên Phi nữa sao?"
Diệp Viễn cười đáp: "Ngươi đừng suy nghĩ nhiều, một năm qua ngươi đi theo ta, chắc đã biết rõ tính khí của ta. Chỉ cần ta nhận định ai đó là người nhà của mình, sẽ tuyệt đối không có gì giữ lại đối với hắn. Một năm này ngươi đã giúp ta rất nhiều việc, trong lòng ta sớm đã xem ngươi như bằng hữu, làm sao có thể không cần ngươi? Chỉ là vì ta tôn trọng ngươi cho nên muốn hỏi một câu xem sự lựa chọn của ngươi thế nào mà thôi."
Viên Phi không chút nghĩ ngợi, nói thẳng: "Nếu như không đi theo thiếu gia, bây giờ Viên Phi vẫn còn đang ngơ ngác sống qua ngày ở trong Rừng Rậm Vô Biên, làm sao có thể có cơ hội đột phá tới cấp bốn? Đi theo thiếu gia nhận ân huệ không riêng gì một mình Viên Phi, mà là cả tộc Thông Tí Thạch Viên! Viên Phi và tộc nhân nguyện thề chết đi theo thiếu gia, không rời không bỏ!"

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất