Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 408: Tiêu Như Yên xảy ra chuyện!

Chương 408: Tiêu Như Yên xảy ra chuyện!
Thật sự là lúc này Thi Hạo Nhiên đã không biết phải hình dung tâm tình của mình như thế nào nữa.
Cái gì gọi là sợ căn cơ bất ổn? Cái gì gọi là mới đột phá năm tầng cảnh giới?
Tu luyện nguyên lực là quá trình hết sức lâu dài, dù võ giả thiên tài đi nữa cũng làm gì có ai dám đột phá cảnh giới như vậy!
Thi Hạo Nhiên quyết định không tranh cãi với Diệp Viễn nữa, hắn muốn bẩm báo chuyện này cho sư phụ, để sư phụ tới khuyên bảo tiểu sư đệ.
"Được rồi, coi như đệ lợi hại!" Thi Hạo Nhiên không còn lời nào để nói nữa rồi.
Diệp Viễn cười nói: "Đại sư huynh cố ý ở chỗ này chờ đệ là có chuyện gì sao?"
Thi Hạo Nhiên gật đầu nói: "Hôm trước sư phụ căn dặn, bảo sau khi đệ xuất quan thì lập tức đi tìm người, nói là có chuyện quan trọng cần thương lượng với đệ. Ta tính toán hôm nay đệ sẽ xuất quan cho nên tới đây chờ đệ."
Trong lòng Diệp Viễn hơi động, chẳng lẽ là việc của các sư huynh đệ đã có manh mối rồi sao?
"Đa tạ đại sư huynh, đệ đi gặp sư phụ ngay đây." Diệp Viễn chắp tay nói lời cám ơn.
"Khoan đã!" Thi Hạo Nhiên đột nhiên nói.
"Đại sư huynh còn có chuyện gì?" Diệp Viễn ngạc nhiên hỏi.
"Trước khi gặp sư phụ, sợ rằng đệ phải gặp người này một lần."
"Hả? Ai vậy?"
Diệp Viễn có chút không giải thích được, hình như hắn cũng không quen biết bao nhiêu người ở trong Vương Thành này, tại sao có thể có người tìm đến mình?
"Đệ đi gặp rồi sẽ biết."

Diệp Viễn thấy người đến, không khỏi có một loại dự cảm xấu.
"Cơ công tử, cầu xin công tử mau đi cứu nhị tiểu thư đi!" Đông chưởng quỹ bắt lấy cánh tay Diệp Viễn, nước mắt tuôn đầy mặt, quỳ xuống nói.
Người tới chính là Đông Tô An, đại chưởng quỹ của Tứ Hải Lâu, thấy bộ dáng nước mắt nước mũi đầy mặt của hắn, trong lòng Diệp Viễn có dự cảm xấu, không nhịn được cũng hơi run lên một cái.
Hắn vội vàng đỡ Đông Tô An đứng dậy rồi hỏi: "Đông chưởng quỹ đừng vội, từ từ nói, tới cùng thì Như Yên tiểu thư đã xảy ra chuyện gì?"
Đông Tô An nức nở nói: "Nhị tiểu thư nàng… sáng nay nàng uống Cửu U Đoạn Hồn Tán, lúc này đã… đã là…"
Diệp Viễn nhướng mày một cái, nói: "Đi, lên đường rồi nói!"
Nói xong, Diệp Viễn cứ thế kéo Đông Tô An rời đi, Thi Hạo Nhiên hơi do dự một chút sau đó cũng đi theo.
Trên đường, ba người lao nhanh như gió, Diệp Viễn cũng đã biết được đầu đuôi sự việc.
Từ sau đại hội đấu đan, Tiêu gia lấy được bảy thành quyền kinh doanh một lần nữa, tình thế trong gia tộc cũng chuyển biến tốt lên rất nhiều.
Nhưng mà chuyện tỷ võ kiếm chồng, đã là bát nước đổ đi khó lấy lại, Tiêu gia cũng không có đủ sức mạnh để rút lời hứa hẹn này về.
Nhưng mà vốn dĩ Tiêu Như Yên cũng không muốn lấy chồng, một tháng qua lúc nào cũng sầu não uất ức.
Trong thời gian này, Tiêu Như Yên còn tới tìm Diệp Viễn một lần, nhưng mà lúc đó Diệp Viễn đang bế quan.
Mắt thấy thời gian cuộc tỷ võ cầu hôn càng ngày càng gần, Tiêu Như Yên cũng càng trở nên sầu não u uất.
Chẳng ai ngờ, đêm qua nàng lại uống Cửu U Đoạn Hồn Tán!
Cửu U Đoạn Hồn Tán là độc dược chuẩn cấp bốn cực kỳ mãnh liệt, có thể nói là vào máu là chết. Đợi tới lúc thị nữ phát hiện ra Tiêu Như Yên, nàng đã trúng độc rất nặng, không có thuốc nào chữa được rồi!
Cho dù Tiêu Trường Phong là Đan Vương, cũng đã bó tay toàn tập.
Nhưng Đông Tô An lại động linh cơ, ôm tâm tính thử tìm đến Tê Hà Sơn một lần, không ngờ vừa tới đã gặp Diệp Viễn xuất quan.
"Nữ nhân ngốc này!" Diệp Viễn giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Từ lúc Tiêu Như Yên đứng ra giúp đỡ mình ở trên đại hội đấu đan, Diệp Viễn đã coi nàng là bằng hữu rồi.
Đối với bằng hữu, đương nhiên là Diệp Viễn sẽ không đứng nhìn nàng chết đi.
Nhưng mà hắn thấy vô cùng tức giận đối với loại hành vi ngu xuẩn này của Tiêu Như Yên.
Không muốn gả thì có thể đào hôn, có thể bỏ nhà ra đi, có thể giả ngây giả dại. Tại sao phải dùng loại phương thức ngu xuẩn nhất này chứ?

Lúc Diệp Viễn đi tới khuê phòng của Tiêu Như Yên, nơi này đã vô cùng hỗn loạn.
Kỳ thật thiên phú đan đạo của Tiêu Như Yên còn mạnh hơn Tiêu Như Phong, thành tựu sau này nhất định sẽ bất phàm.
Nhưng bây giờ, một đời thiên tài đan đạo, một trong hai mỹ nữ tuyệt thế ở Vương Thành, vậy mà lại hương tiêu ngọc vẫn như thế, chuyện này làm cho không ít người đều thổn thức không thôi.
Lúc Diệp Viễn thấy Tiêu Trường Phong, hốc mắt của hắn hồng hồng, có vẻ như là cũng có chút đau lòng.
Thấy Diệp Viễn, Tiêu Trường Phong hơi ngoài ý muốn, nhưng vẫn tiến lên hành lễ nói: "Gặp qua Cơ công tử!"
Chuyện Thất Hoàng Tử chịu đòn nhận tội hôm đó, đã làm náo động toàn bộ Vương Thành.
Tất cả mọi người đều biết là Tinh Uyên hoàng giả thu đồ đệ thứ tám, mặt mũi lớn như trời, lại dám để Thất Hoàng Tử chịu đòn nhận tội, quỳ xuống nhận sai!
Mà trong Vương Thành, hiểu rõ Diệp Viễn nhất lại không ai bằng Tiêu gia, trong lòng Tiêu Trường Phong càng kính nể Diệp Viễn không dứt.
Hắn là Đan Vương, nhưng ở trước mặt Tinh Uyên hoàng giả cũng không tính là gì cả.
Sắc mặt của Diệp Viễn lại không có gì tốt, cười lạnh nói: "Ngươi làm phụ thân cũng thật sự là cực phẩm, lại có thể ép con gái của mình đi chết!"
Tiêu Trường Phong buồn bã, nhưng cũng không cãi lại, thở dài nói: "Mặc dù ta làm gia chủ, nhưng cũng có rất nhiều chuyện bất đắc dĩ! Ai biết… ai biết Như Yên nó… lại quyết tuyệt như vậy!"
"Bớt nói nhảm đi, để ta gặp Như Yên thử xem!" Diệp Viễn không thèm phí lời với hắn.
Tiêu Trường Phong khẽ gật đầu, nhường đường.
Diệp Viễn như một trận gió xông vào. Trên giường ngọc, Tiêu Như Yên mặc một bộ quần áo màu trắng trang nhã, lẳng lặng mà nằm, giống như là đang ngủ thiếp đi vậy.
Thấy Tiêu Như Yên, cuối cùng Diệp Viễn cũng thở phào nhẹ nhõm, khí tức của nàng vẫn chưa hoàn toàn tiêu tan!
Chỉ cần chưa dứt hơi, thì Diệp Viễn còn có thể cứu nàng trở về!
"Đều cút ra ngoài cho ta!" Diệp Viễn tiến lên đỡ Tiêu Như Yên dậy, xoay người lại quát lên một tiếng.
Tại chỗ có không ít trưởng lão của Tiêu gia vây quanh, thấy vậy chân mày đều nhíu lại.
"Cơ Thanh, ngươi cho rằng ngươi là ai mà dám hô to gọi nhỏ với chúng ta như vậy?"
"Đúng vậy ! Ngươi đã không còn là khách khanh của Tiêu gia. Chuyện của Tiêu gia ta đến phiên ngươi nhúng tay vào sao?"
"Đặt Như Yên xuống, nếu không chúng ta sẽ không khách khí!"
"Người chết là việc lớn, ngươi còn dám động vào di thể của Như Yên, thật coi Tiêu gia ta không người sao?"
Nhiều trưởng lão của Tiêu gia lập tức không cam lòng ồn ào lên.
Diệp Viễn cười lạnh trong lòng. Hắn biết, ép chết Tiêu Như Yên chính là những tên trưởng lão nghiêm trang đạo mạo này của Tiêu gia.
Tiêu Như Yên đã từng ở trước mặt hắn khóc kể qua, những trưởng bối của Tiêu gia này đều khi dễ nàng, coi nàng giống như hàng hóa mà bán ra.
Mặc dù Tiêu Trường Phong cũng không quả quyết, nhưng vẫn rất yêu thương Tiêu Như Yên, không đến nỗi làm ra loại chuyện này.
Nhưng hắn vì chuyện sống còn của Tiêu gia, lại cũng không nói gì nhiều.
Trong lòng Diệp Viễn vô cùng rõ ràng, cho nên mới không cho Tiêu Trường Phong một sắc mặt tốt.
Đương nhiên là Diệp Viễn biết Tiêu Trường Phong khó xử, nhưng theo Diệp Viễn, cho dù ngay ngày mai Tiêu gia không tồn tại được nữa nhưng làm một người phụ thân thì hắn cũng không thể hy sinh hạnh phúc của nữ nhi mình được.
"Tiêu Trường Phong! Nếu như ngươi muốn thấy nữ nhi của ngươi chết đi thế này, vậy hãy để cho những tên hỗn đản này tiếp tục ồn ào ở đây!" Bên trong giọng nói của Diệp Viễn mang theo tức giận không nói rõ ra được.
Tiêu Trường Phong nghe vậy lập tức run lên, kinh ngạc nói: "Công tử… ngươi có thể cứu sống Như Yên?"
Diệp Viễn không trả lời hắn, chỉ lạnh lùng nói: "Ta không hy vọng thấy những con ruồi này tiếp tục vo ve không ngừng ở bên tai ta!"
"Ngươi! Cơ Thanh, ngươi lại dám nói chúng ta là hỗn đản, là con ruồi?"
"Trường Phong, đừng nghe tiểu tử này nói bậy nói bạ, Như Yên đã trúng độc rất nặng, cho dù là Tinh Uyên hoàng giả tới cũng không thể cứu được nàng!"
"Trường Phong, ngươi là người đứng đầu một thế gia, chẳng lẽ lại đứng nhìn một người ngoài hồ đồ ở chỗ này?"
Trong lúc nhất thời, các trưởng lão của Tiêu gia đều sôi sùng sục, rối rít trách móc Tiêu Trường Phong.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất