Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 409: Diệp Viễn tức giận.

Chương 409: Diệp Viễn tức giận.
Sắc mặt Tiêu Trường Phong thay đổi liên tục.
Hắn là cường giả Đan Vương, đương nhiên có thể thấy Tiêu Như Yên đã không còn khí cơ, không thể cứu được nữa.
Nhưng Diệp Viễn lại khăng khăng nói có thể cứu được. Cuối cùng thì hắn có nên tin Diệp Viễn hay không?
Có nhiều trưởng lão tạo áp lực như thế, yêu cầu đuổi Diệp Viễn đi, hắn cũng không thể xem nhẹ ý kiến của mọi người.
Trong lúc nhất thời, Tiêu Trường Phong lưỡng lự không thôi.
Hắn nhìn Diệp Viễn, bỗng nhớ đến biểu hiện kinh diễm của Diệp Viễn ở đại hội đấu đan.
Nói không chừng… hắn thật sự có thể thì sao?
Các trưởng lão đều mồm năm miệng mười nói khiến Tiêu Trường Phong cảm thấy vô cùng phiền chán.
“Đều câm miệng lại cho ta!” Tiêu Trường Phong quát lớn một tiếng, trấn trụ tất cả bọn hắn.
“Đều ra ngoài hết cho ta, để Cơ công tử thử xem!” Tiểu Trường Phong nói.
“Trường Phong, sao ngươi lại hồ đồ như thế? Người chết nào có thể sống lại, rõ ràng là tên tiểu tử này đang làm loạn!” Một vị trưởng lão của Tiêu gia nói.
Tiêu Trường Phong trừng hai mắt lên: “Người nằm trên giường là nữ nhi của ta, lẽ nào đến quyền làm chủ ta cũng không làm được sao? Hử? Ta có còn là gia chủ của Tiêu gia này hay không?”
Tiêu Trường Phong vừa phóng khí thế ra thì không có ai dám nói gì nữa.
Mấy trưởng lão đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng cũng phải lùi ra khỏi phòng.
Diệp Viễn nhàn nhạt liếc mắt một cái, thầm nghĩ cái tên này vẫn chưa tính là hết thuốc chữa.
Diệp Viễn tiện tay ném cho Tiêu Trường Phong một viên ngọc giản rồi nói: “Coi như ngươi còn chút lương tâm với Như Yên, dựa theo đan phương này đi chuẩn bị dược liệu, lát nữa ta muốn mở lò luyện đan.”
Tiêu Trường Phong gật gật đầu không nói nhiều nữa, lùi ra ngoài.
Diệp Viễn đỡ Tiêu Như Yên dậy, lại lần nữa thi triển chỉ pháp Bách Luyện Huyền Kim.

Sau khoảng nửa canh giờ, mấy trưởng lão đợi ở ngoài phòng đã có chút không kiên nhẫn được nữa rồi.
“Trường Phong à, tên tiểu tử đó hồ đồ, chẳng lẽ ngươi cũng hồ đồ theo! Dẫu sao thì ngươi cũng là Đan Vương, ngay cả ngươi cũng đoán định Như Yên đã chết, hắn dựa vào cái gì để cứu người sống lại? Hiện tại hắn đuổi hết cả chúng ta ra ngoài, một mình ở lại trong khuê phòng của Như Yên, còn ra thể thống gì nữa?”
Người vừa nói là một vị trưởng lão có địa vị khá cao trong Tiêu gia, cũng là một vị chuẩn Đan Vương cao cấp, tên là Tiêu Trường Hồng.
Từ khi Tiêu gia đoạt lại thị trường đan dược, những trưởng lão này từng người từng người đều tự tin bành trướng lên.
Bọn họ đều có lòng tin mãnh liệt, Tiêu gia có thể dựa vào thời gian mười năm này tới quật khởi một lần nữa.
Trước đó bọn họ ra ngoài đều cảm thấy thấp hơn người khác một cái đầu, mà bây giờ, bọn họ ra ngoài đầu đã cao đến ngang nóc trời rồi.
Nghe Tiêu Trường Hồng nói lời này, Tiêu Trường Phong cau mày lại nhưng cũng không nói chuyện.
Tiêu Trường Hồng càng nói càng tức giận, càng thêm chĩa mũi nhọn về phía Tiêu Như Yên, không cam lòng nói: “Như Yên nha đầu này cũng thật là, Tiêu gia nuôi dưỡng nó lớn như vậy, còn bồi dưỡng nó trở thành Đại Đan Sư cao cấp, lãng phí bao nhiêu tài nguyên? Hiện giờ là lúc Tiêu gia cần đến nó, nó lại làm ra chuyện như vậy, thật là khiến ta thất vọng! Nó chết thì không sao nhưng chúng ta phải ăn nói với Hoàng gia và Tiết gia như thế nào đây?”
“Đúng vậy! Nha đầu Như Yên này đúng là không biết nghe lời!” Tiêu Trường Hồng vừa nói lập tức có không ít trưởng lão phụ họa theo.
Tiêu Trường Hồng thấy mọi người đều đứng về phía lão, lại càng được đà lấn tới nói: “Ta nói rồi, nha đầu Như Yên đúng là không biết điều! Không phải chỉ là gả cho người ta thôi sao, nữ nhi nhà nào chẳng phải gả đi? Lại nói, hai công tử của Hoàng gia và Tiết gia đều là rồng trong nhân gian, chẳng lẽ còn không xứng với Như Yên nữa sao?”
Vào đúng lúc này, một cỗ sát khí lạnh thấu xương bỗng nhiên kéo tới!
Tiêu Trường Hồng còn chưa hiểu rõ chuyện gì, yết hầu lão đã bị một bàn tay bóp đến nghẹt thở, không nói ra lời.
Diệp Viễn đóng Tiêu Trường Hồng lên tường, lạnh như băng nói: “Ngươi nói thêm một câu châm chọc nữa thử xem!”
“Khụ… khụ khụ, bỏ… bỏ ta ra!” Hai chân Tiêu Trường Hồng giãy giụa nhưng không dám phản kháng.
Lúc này Diệp Viễn chỉ cần phun nguyên lực ra là có thể giết chết cái mạng già của lão.
Nhìn thấy sát khí của Diệp Viễn phát ra tứ phía, tất cả trưởng lão của Tiêu gia đều túa ra mồ hôi lạnh.
Tên tiểu từ này… chỉ là một võ giả Ngưng Tinh Cảnh, sao lại mạnh đến như vậy?
Tuy Tiêu Trường Hồng là luyện dược sư, nhưng tốt xấu gì cũng là võ giả Hóa Hải tầng bảy, đến ngay cả phản ứng cũng không kịp đã bị Diệp Viễn ghim lên tường.
“Các ngươi đều là một lũ ngu ngốc! Thân là trưởng lão gia tộc mà một chút bản lĩnh cũng không có, còn cần đệ tử hậu bối hy sinh hạnh phúc của bản thân để đổi lại lợi ích cho các ngươi, thật là nực cười! Các ngươi nuôi dưỡng Như Yên, nàng cũng làm đủ tốt rồi, mấy năm nay một tiểu cô nương nhỏ bé như nàng gánh trên người bao nhiêu áp lực? Mấy lão già các ngươi, trừ đứng sau lưng chỉ chỉ trỏ trỏ ra thì còn làm được gì nữa? Một đám người chẳng ra gì!” Trong lời nói của Diệp Viễn chứa đầy phẫn nộ, tỏa ra hàn khí bức người.
“Cơ Thanh! Đây là Tiêu gia, không phải chỗ để cho ngươi hỗn xược như vậy! Chúng ta làm như thế nào là chuyện của Tiêu gia ta, không cần ngươi đến quản! Mau buông Trường Hồng trưởng lão ra!” Một vị trưởng lão khác trầm giọng nói.
Diệp Viễn xoay người, lạnh lùng nhìn vị trưởng lão kia, cười cười hỏi: “Phải không?”
Hắn tiện tay ném Tiêu Trường Hồng một cái ngã rầm trên mặt đất, từng bước từng bước bước về phía các trưởng lão khác.
Các trưởng lão bị khí thế của Diệp Viễn chế trụ, không kìm được mà lùi bước.
“Ngươi… ngươi muốn làm cái gì!”
Diệp Viễn cười nói: “Nếu ta nhớ không lầm, thân phận khách khanh của Tiêu gia hình như vẫn chưa bị giải trừ thì phải? Nếu ta là khách khanh của Tiêu gia, vì sao không được quản chuyện của Tiêu gia chứ?”
Diệp Viễn nói rồi sắc mặt bỗng trầm xuống: “Chuyện của Tiêu gia ta cũng lười để ý, nhưng chuyện của Như Yên thì chính là chuyện của ta, nếu về sau các người còn động đến nàng thì kết cục sẽ giống như khối đá này!”
Nói xong, Diệp Viễn tiện tay đánh ra một đạo nguyên lực, một hòn giả sơn cách đó không xa hóa thành bột mịn.
Mặt các trưởng lão đều biến sắc, bọn họ bị khí thế của Diệp Viễn dọa sợ rồi.
Có thể đánh bại Tiêu Trường Hồng trong chớp mắt, thực lực của Diệp Viễn đúng là không hề tầm thường.
Tuy Tiêu gia có cường giả Hồn Hải Cảnh nhưng Diệp Viễn cũng không chỉ có một mình hắn.
Phía sau Diệp Viễn còn có một Tinh Uyên hoàng giả.
Có thể khiến Thất Hoàng Tử điện hạ khấu đầu tạ tội, ở Vương Thành này còn ai dám chọc vào vị sát tinh này nữa chứ?
“Bây giờ, cút xa một chút cho ta, đỡ khiến tiểu gia ta đây nhọc lòng!” Diệp Viễn hừ lạnh nói.
Các trưởng lão nào còn dám lưu lại, từng người từng người bỏ chạy còn nhanh hơn cả thỏ. Trong đại sảnh rộng lớn chỉ còn lại Tiêu Trường Phong và Diệp Viễn.
Sắc mặt Tiêu Trường Phong biến đổi, vô cùng kinh ngạc với thực lực của Diệp Viễn.
Hắn nhớ một tháng trước lúc Diệp Viễn rời khỏi Tiêu gia, thực lực mới chỉ Ngưng Tinh tầng hai. Mà thời gian mới qua không bao lâu, hắn đã đột phá đến Ngưng Tinh tầng bảy rồi?
Nhưng mà hiện giờ rõ ràng không phải là lúc hỏi cái này, Tiêu Trường Phong hơi ngại ngùng mở miệng hỏi: “Cơ công tử, Như Yên…”
Diệp Viễn nhàn nhạt liếc hắn một cái, hỏi ngược lại: “Dược liệu đã chuẩn bị xong chưa?”
Tiêu Trường Phong vội vàng gật đầu đáp: “Đã chuẩn bị xong cả rồi, đều ở trong phòng luyện đan của ta, Đông Tô An đang ở bên ngoài, hắn sẽ đưa công tử đi!”
Diệp Viễn gật gật đầu nói: "Ngươi vào đi, phải một lúc nữa nàng mới tỉnh lại, ta đi chuẩn bị luyện đan giải độc, ngươi trông chừng nàng ấy!”
Tuy đã sớm chuẩn bị tinh thần, nhưng Tiêu Trường Phong vẫn không khỏi rùng mình một cái, không tin được nói: “Công tử… thật sự có thể cứu nó?”
Diệp Viễn lườm hắn một cái, nhàn nhạt nói: “Lẽ nào ngươi muốn nữ nhi của mình chết?”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất