Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 410: Tính toán của Tiêu Trường Phong.

Chương 410: Tính toán của Tiêu Trường Phong.
Trên giường ngọc, giai nhân yếu ớt mở hai mắt.
Thấy vậy Tiêu Trường Phong vui mừng nói: “Như Yên, con tỉnh rồi!”
“Phụ… phụ thân?”
Tiêu Như Yên mở bừng hai mắt. Nhưng khi nàng nhìn đến Tiêu Trường Phong thì lại ương bướng quay đầu đi, không muốn nhìn thêm một chút nào nữa.
Trong lòng Tiêu Trường Phong đau đớn, than thở nói: “Như Yên, phụ thân biết trong lòng con có oán hận, nhưng… phụ thân cũng là thân bất do kỷ!”
Tiêu Như Yên vẫn như cũ không quay đầu, cương quyết không nói câu nào.
Trong lòng Tiêu Trường Phong đau như bị dao cắt, biết nữ nhi của mình đã chết tâm với mình rồi.
“Được rồi, lời của vi phụ con đã không nghe vào, vậy lời của Cơ Thanh chắc con nghe lọt chứ!” Tiêu Trường Phong thở sâu một hơi nói.
Tiêu Như Yên nghe vậy thân hình bỗng run rẩy một cái, không nhịn được quay đầu lại, trong ánh mắt tràn đầy nghi hoặc.
Tiêu Trường Phong biết tâm tư của con gái cho nên lập tức giải thích nói: “Phụ thân vô năng, lúc phát hiện con trúng độc, vi phụ đã cố hết sức lực rồi. Là Cơ Thanh diệu thủ hồi thiên, thần kì mà cứu con trở lại.”
Trong mắt của Tiêu Như Yên tràn đầy kinh ngạc, độc tính của Cửu U Đoạn Hồn Tán chính nàng còn rõ hơn ai hết.
Sau khi trúng độc mấy canh giờ, căn bản là không có thuốc chữa, vậy mà Cơ Thanh có thể cứu mình trở lại. Vậy thì hắn phải là người có y thuật cao minh đến mức nào?
“Hắn… hắn đâu rồi?” Tiêu Như Yên run run hỏi.
Tiêu Trường Phong lại thở dài một cái rồi nói: “Như Yên, ta biết có những lời con không thích nghe, tỷ võ chiêu thân đã là chuyện nhất định phải làm, bằng không Tiêu gia ta sẽ đắc tội với cả hai nhà Hoàng gia và Tiết gia, tương lai rất khó trụ lại được ở đất Vương Thanh này.”
Thấy tâm trạng của nữ nhi lại trở nên kích động, Tiêu Trường Phong vội vàng nói: “Con đừng vội kích động, nghe ta nói hết đã! Có lẽ kết cục không thể giải nổi này bây giờ lại có cơ hội chuyển biến rồi.”
Đôi mắt đẹp của Tiêu Như Yên hơi lưu chuyển, kinh ngạc nói: “Ý của phụ thân là…”
Tiêu Trường Phong gật gật đầu: “Không sai! Nếu con thật sự không muốn gả cho hai nhà Hoàng gia và Tiết gia, vậy thì có thể để chuyện này rơi trên người Cơ Thanh! Ta nghĩ… nếu là Cơ Thanh, con… có lẽ sẽ không từ chối chứ?”
Nghe thấy lời của Tiêu Trường Phong, sắc mặt vốn tái nhợt vì suy yếu của Tiêu Như Yên lại đỏ rực lên.
Nhìn thấy điệu bộ thích nhưng còn e thẹn của Tiêu Như Yên, Tiêu Trường Phong hơi than thở một chút: “Thật ra lúc ở đại hội đấu đan, ta đã nhìn ra tâm tư của con rồi, đến giờ Cơ Thanh đã được Tinh Uyên hoàng giả nhận làm đệ tử, thân phận của hắn cũng coi như đã tương xứng với hai nhà Hoàng Tiết. Nếu tác hợp hai ngươi, ngược lại cũng không phải điều gì không thể, chỉ là…”
Nghe nửa câu trước, thật ra trong lòng Tiêu Như Yên cũng có chút vui vẻ.
Nhưng khi nghe đến hai chữ “chỉ là” trong lòng Tiêu Như Yên không khỏi run rẩy một cái, yếu ớt hỏi: “Chỉ là cái gì?”
“Ừm… có thế nào ta cũng không ngờ, con sẽ làm ra chuyện quyết tuyệt như thế. Ta chỉ sợ… chỉ sợ con hoa rơi hữu ý nhưng hắn lại nước chảy vô tình thôi.” Tiêu Trường Phong than thở nói.
Trong lòng Tiêu Như Yên không khỏi hít sâu một hơi, không chết tâm nói: “Nếu chàng không có ý gì với con, hà tất phải năm lần bảy lượt giúp con?”
“Phụ thân là người từng trải, nhìn mọi thứ rõ ràng hơn con nhiều. Tuy không biết vì sao hắn vào Tiêu gia, nhưng Cơ Thanh chắc chắn mang theo mục đích nào đó mà đến, cho nên vi phụ mới làm ra hạ sách này ở đại hội đấu đan, cố ý khiến hắn đối đầu với Đồng Văn Xương, không ngờ ngoài dự liệu lại thành vô tâm cắm liễu liễu rợp bóng, Cơ Thanh lại trở thành người cứu thế của Tiêu gia! Thật ra vì sự không tín nhiệm của vi phụ lúc ấy đã khiến hắn tức giận rồi. Nếu không phải con đứng ra nâng đỡ hắn, chỉ e là hắn đã sớm giũ áo ra đi.”
Nghe lời của Tiêu Trường Phong, Tiêu Như Yên càng thêm nghi hoặc không giải thích được: “Nếu đã như vậy, vậy thì không phải càng nói lên…”
Tiêu Trường Phong lắc đầu nói: “Nếu đã như vậy, mới càng nói lên hắn đối với con không phải là tình cảm nam nữ, mà là tình bằng hữu! Nếu hắn vì con mới vào Tiêu gia thì sẽ không vì sự không tín nhiệm của vi phụ mà nổi giận lớn như thế, cũng sẽ không biểu hiện bình thường như vậy trước đại hội đấu đan, mà là phải nghĩ cách khiến vi phụ coi trọng hắn mới đúng. Tuy không biết là vì sao, nhưng ở đại hội đấu đan nhất định đã xảy ra chuyện gì đó mới khiến hắn phẫn nộ đến vậy, đánh cho Đồng Văn Xương đến không còn manh giáp nào.”
Nghe đến đây, sắc mặt Tiêu Như Yên nhất thời trở nên trắng bệch như tờ giấy.
Người trong cuộc mơ hồ, nghe Tiêu Trường Phong phân tích như vậy Tiêu Như Yên mới biết có lẽ chỉ là tự mình đơn phương mà thôi, một dòng lệ trong suốt không nhịn được chảy xuống.
“Như Yên con hà tất phải như vậy, chuyện này có lẽ vẫn còn cơ hội chuyện biến!” Tiêu Trường Phong nói.
Tiêu Như Yên ngậm nước mắt nói: “Phụ thân không cần an ủi con…”
“Không phải an ủi con, chuyện này có lẽ con cần phải tranh thủ một chút. Trước đó ta không nắm chắc, nhưng bây giờ… ta đã nắm chắc bảy phần.” Tiêu Trường Phong nói.
“Nắm chắc bảy phần?” Tiêu Như Yên nghi hoặc.
Tiêu Trường Phong gật đầu: “Không sai! Cơ Thanh đến Tiêu gia có lẽ là có mục đích riêng của hắn. Vì vậy ta mới không có chút nắm chắc nào, sợ là đắc tội với một tên bá chủ tương lai nên mới vẫn cứ không mở miệng. Nhưng hôm nay thông qua chuyện của con, ta có thể khẳng định Cơ Thanh là một người rất nặng tình nặng nghĩa! Nếu như… con thật sự không muốn gả cho hai nhà Hoàng Tiết, vậy thì có thể chọc thủng tầng giấy cửa sổ này nói toạc ra với hắn như vậy. Dựa vào tính tình của hắn, chắc chắn sẽ không cam tâm để con nhảy vào biển lửa đâu.”
Trước mắt Tiêu Như Yên sáng lên một chút nhưng rồi rất nhanh lại trở nên ảm đạm.
Đối với một nữ tử, đặc biệt là nữ tử tuyệt sắc như Tiêu Như Yên mà nói, bảo nàng nói thẳng ra như vậy thì quá khó rồi.
Điều này cần dũng khí cực lớn.
Mà vừa rồi Tiêu Trường Phong đã nói rất rõ ràng, Diệp Viễn đối với Tiêu Như Yên chỉ có thể là tình bằng hữu.
Lỡ như… hắn từ chối thì sao?
Không nói toạc ra, có lẽ vẫn có thể làm bằng hữu, một khi chọc thủng tầng giấy này thì sợ rằng đến cả bằng hữu cũng không làm được nữa mất.
Đây không phải là kết cục mà Tiêu Như Yên muốn.
Bi thương lớn hơn chết tâm, đến lúc đó nàng có thể còn khó chịu hơn là chết.
“Con…” Hiển nhiên Tiêu Như Yên đang lưỡng lự đến cực độ.
“Ài, ta cũng biết có chút tàn nhẫn với con, nhưng đây cũng là cách giải quyết tốt nhất mà vi phu có thể nghĩ ra được. Quan trọng nhất là con chung tình với Cơ Thanh, không phải sao? Cơ Thanh đã đợi ở ngoài lâu rồi, con đi kêu hắn vào đi, còn nói hay không nói thì phải xem bản thân con rồi!” Tiêu Trường Phong hơi thở dài, xoay người đi ra ngoài.
Tiêu Như Yên không hề phát hiện ra trong chớp mắt xoay người, trong mắt Tiêu Trường Phong lóe lên một tia tinh mang.
Tiêu Trường Phong nói như vậy vì nữ nhi không sai, càng quan trọng hơn là, một khi Diệp Viễn và Tiêu Như Yên thành một đôi thì Tiêu gia có thể sát cánh bên cạnh một quân cờ lớn chính là công hội luyện dược sư.
Có tầng quan hệ này thì không ai có thể lay động được địa vị của Tiêu gia ở Vương Thành này nữa.
Vì Diệp Viễn mà Tinh Uyên dám đối đầu với Hoàng Thất, có thể thấy đồ đệ này quan trọng đến thế nào.
Một khi hai người kết liên hôn, cục diện giới luyện dược trong Vương Thành sẽ lại lần nữa phát sinh biến hóa, đại hội đấu đan cũng không cần phải làm nữa.
Đây chính là tầng tính toán càng thâm sâu hơn của Tiêu Trường Phong.
Tiêu Như Yên tâm tư đơn thuần, nào có thể nhìn ra tâm tư thâm sâu như vậy của Tiêu Trường Phong.
Nói đi nói lại, dẫu nàng có nhìn ra được tâm tư của Tiêu Trường Phong cũng chỉ e là sẽ nghĩa chẳng từ nan mà muốn giữ lấy trái tim của Diệp Viễn mà thôi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất