Chương 411: Nhận ta làm đồ đệ.
Lại gặp Diệp Viễn lần nữa, nước mắt của Tiêu Như Yên không nhịn được mà rơi xuống.
Diệp Viễn cười ha ha nói: “Có chuyện gì to tát đâu mà phải tìm đến cái chết chứ? Một mỹ nhân đẹp thế này, có biết bao người tranh giành, chết rồi thì thật đáng tiếc, để trong nhà làm một bình hoa cũng được lắm đấy! ’’
“Hì hì.”
Một câu nói khiến Tiêu Như Yên cũng phải nín khóc mà cười, lườm Diệp Viễn một cái hờn dỗi: “Con người ngươi không thể nói chuyện nghiêm túc được một lần sao? Đúng là không đoan chính!”
Cái liếc mắt phong tình vạn chủng, mị hoặc người khác, nhìn khiến Diệp Viễn cũng phải hoảng hốt một trận.
“Ha ha, không phải là tại ta thấy không khí có chút xấu hổ, muốn khuấy động lên một chút hay sao?” Diệp Viễn hơi ngượng ngùng nói.
Thần sắc Tiêu Như Yên lại buồn bã u oán: “Ngươi không nên cứu ta!” ’
“Ồ, cứu thì cũng đã cứu rồi. Ha ha, ngươi nha đầu ngốc này, làm thế có đáng không?” Diệp Viễn cười nói.
Tiêu Như Yên than thở đáp: “Không có gì đáng hay không đáng, chỉ có muốn hay không muốn mà thôi. Ta không muốn làm trái ý của phụ thân, cũng không muốn bản thân trở thành thứ phụ thuộc vào người khác. Cho nên đây là lựa chọn tốt nhất rồi! Ngươi làm cái gì?”
Tiêu Như Yên đang mờ mịt tự oán tự trách, đột nhiên một khuôn mặt tiến sát tới trước mặt nàng, khiến nàng bị dọa giật nảy mình, vội vàng lùi lại.
Diệp Viễn ha ha cười nói: “Cô nương đang nói dối!”
Màn vừa rồi khiến trái tim nhỏ của Tiêu Như Yên đập “thình thịch” trong ngực, chỉ thấy thần sắc nàng hoảng hốt, ánh mắt trốn tránh, trông giống như là kẻ trộm.
“Ta… ta nào có?” Tiêu Như Yên nhỏ giọng nói.
“Ánh mắt cô nương đã bán đứng cô nương rồi! Ánh mắt người lòng như tro nguội không hề có sức sống, mà cô nương thì… vẫn tràn ngập lưu luyến với thế gian này!”
“Vậy… vậy thì sao? Ta không còn lựa chọn nào khác!” Bị Diệp Viễn nhìn thấu tâm tư, Tiêu Như Yên xấu hổ tức giận nói.
Đương nhiên nàng vẫn tràn ngập lưu luyến với thế gian này!
Nàng lưu luyến đan đạo, nàng lưu luyến phụ mẫu và ca ca của nàng, nàng lưu luyến cả… Diệp Viễn.
Lúc này Tiêu Như Yên vô cùng nhạy cảm, nàng cảm thấy Diệp Viễn có hảo cảm với nàng, nhưng hắn lại cứ thờ ơ lãnh đạm, rõ ràng biết sắp tới tỷ võ chiêu thân rồi, vẫn còn bế quan tu luyện.
Trong tuyệt vọng, nàng đã lựa chọn cách giải quyết cực đoan này.
“Ha ha, không muốn chết, vậy thì đừng có chết." Diệp Viễn cười nói.
Tiêu Như Yên không biết lấy đâu ra dũng khí đột nhiên cao giọng với Diệp Viễn: “Ngươi nói thì dễ! Ngươi biết thế gia nhất đẳng cường đại thế nào không? Ngươi biết tình cảnh hiện giờ của Tiêu gia không? Ngươi biết hoàn cảnh của ta không? Đừng chết ư? Ko chết thì tỷ võ chiêu thân phải làm thế nào? Lẽ nào để ngươi đi đánh bại Hoàng Văn Thu và Tiết Tại Hà rồi lấy ta sao?”
Một hơi nói hết, Tiêu Như Yên trừng mắt nhìn chằm chằm vào mắt của Diệp Viễn, nhìn thì có vẻ cực kỳ phẫn nộ, thật ra trái tim nàng đang giống như muốn nhảy vọt đến tận cổ họng.
Nàng lo lắng Diệp Viễn nói không, lo lắng Diệp Viễn sẽ quay đầu bỏ đi.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, nhất thời, trong phòng chỉ có tiếng hô hấp của bọn họ.
“Được!” Sau khi hiểu rõ, Diệp Viễn nở một nụ cười nói.
“Cái gì?” Tiêu Như Yên không phản ứng kịp, thốt lên một câu theo bản năng.
“Ta giúp cô nương đánh bại hai tên đó, nhưng mà… ta không thể cưới cô nương!” Diệp Viễn thấy trong loại chuyện này, vẫn không nên dây dưa dài dòng thì hơn.
“Ngươi… ngươi có ý gì?”
Tiêu Như Yên còn đang vui mừng thì bỗng nhiên lại nghe thấy nửa câu sau của Diệp Viễn, lập tức cảm thấy giống như bị giội một bát nước vào mặt.
“Ý của ta là, ta sẽ tham gia tỷ võ chiêu thân, giúp cô nương giải quyết hai tên tiểu tử kia, nhưng mà… ta không thể lấy cô nương…” Diệp Viễn nói.
Tuy hắn biết lời này có chút tổn thương người khác, nhưng hắn không thể không nói.
Diệp Viễn tới Cuồng Phong giới chỉ vì cứu người, có thể sống sót trở về Vô Biên giới hay không lại là hai chuyện khác nhau.
Cho dù về được Vô Biên giới, hai bọn họ cũng đã định sẽ là kẻ địch.
Kẻ địch và kẻ địch, có thể ở bên nhau sao?
Đương nhiên Diệp Viễn thích mỹ nữ, nhưng bây giờ hắn không có tư cách hưởng thụ mỹ nữ, hắn chỉ có thể coi Tiêu Như Yên là bằng hữu mà thôi.
Nếu đã coi Tiêu Như Yên là bằng hữu thì hắn không thể khiến nàng chịu nhiều tổn thương thêm nữa.
Đây là nguyên tắc làm người của Diệp Viễn.
Lúc đầu hắn không đáp lại Nam Phong Nhược Tình và Nam Phong Chỉ Nhu, cũng là vì lý do này.
“Có thể cho ta biết vì sao không?”
Không biết vì sao, lúc này Tiêu Như Yên lại trở nên bình tĩnh lại.
Diệp Viễn cười khổ lắc đầu, nói: “Ta có cái khó của chính mình, xin thứ lỗi.”
Tiêu Như Yên gật gật đầu, sau đó nở nụ cười xinh đẹp nói: “Chỉ cần không bắt ta phải gả cho hai tên kia là được! Cơ Thanh, cảm ơn ngươi!”
Nhìn thấy Tiêu Như Yên như vậy, trong lòng Diệp Viễn cùng hơi hơi thả lỏng, nói thật, xử lý chuyện tình cảm vẫn luôn không phải là điểm mạnh của hắn.
Diệp Viễn ngại ngùng cười nói: “Cảm ơn cái gì, thay Như Yên tiểu thư phân ưu là giấc mộng tha thiết của biết bao nam nhân trong Vương Thành này! Người khác cầu còn không được, ta lại chiếm được món hời lớn như thế, ha… ha ha.”
Diệp Viễn tự cảm thấy lời nói đùa này chẳng có chút buồn cười nào, vậy mà Tiêu Như Yên lại cười khanh khách không ngừng.
Nhìn sao cũng thấy nụ cười này có chút chua xót bên trong, nhưng Diệp Viễn lại không biết phải hóa giải thế nào.
“A! Cơ Thanh, vậy mà ngươi… ngươi đã đột phá đến Ngưng Tinh tầng bảy rồi?” Tiêu Như Yên bỗng phát hiện ra điều gì, tiếng cười lập tức ngưng bặt đi.
“Ừm, Ta bế quan trong thời gian một tháng này, chính là để đột phá cảnh giới!” Diệp Viễn nhàn nhạt nói.
“… Ta thật sự càng ngày càng không thể nhìn thấu ngươi nữa rồi! Thực lực của ngươi trên đan đạo mạnh đến nỗi khiến người khác mất hết hy vọng, vậy mà trên võ đạo lại cũng có thiên phú trác tuyệt như thế. Rốt cuộc ngươi là nhân vật như thế nào vậy?”
Theo Tiêu Như Yên thấy, Diệp Viễn là một nam nhân đầy bí ẩn, cũng có lẽ vì vậy mà hấp dẫn nàng.
“Ha ha, ta chính là ta, một ngọn lửa mang màu sắc khác biệt.”
“Đúng là không biết nghiêm túc! Nhưng mà… dù ngươi đã đột phá đến Ngưng Tinh tầng bảy rồi, nhưng vẫn kém hơn bọn họ rất nhiều, nếu không được, ngươi… cũng đừng miễn cưỡng!” Tiêu Như Yên lo lắng nói.
Diệp viễn cười đáp: “Yên tâm đi, chỉ là hai gã Hóa Hải trung kì mà thôi, ta còn không để vào mắt!”
“Thật sao?” Tiêu Như Yên hồ nghi.
“Đương nhiên là thật!” Diệp Viễn tự tin nói.
“Được rồi, nhưng ta vẫn còn một chuyện muốn yêu cầu ngươi, ngươi nhất định không được cự tuyệt ta!” Tiêu Như Yên bỗng nghiêm mặt lại.
“Ngươi nói trước xem sao, có thể đáp ứng ta nhất định sẽ đáp ứng!” Diệp Viễn không không dễ bị lừa, quyết định hay không vẫn nên nghe nội dung trước rồi nói.
Tiêu Như Yên u oán nhìn Diệp Viễn: “Cái tên này, thật sự không có chút thương hương tiếc ngọc nào mà!”
“Ha… ha ha” Diệp Viễn chỉ đành cười trừ một cái.
“Nếu ngươi thật sự có thể đánh bại Hoàng Văn Thu và Tiết Tại Hà, ngươi có thể không lấy ta, nhưng … sau này ta sẽ đi theo ngươi!” Tiêu Như Yên nói.
“Hả? Đi theo ta?” Diệp Viễn vô cùng kinh ngạc.
“Đúng vậy! Ngươi đánh bại bọn hắn trước mặt tất cả người ở Vương Thành, nhưng lại không lấy ta, sau này ta còn gả đi thế nào được nữa? Cho nên… sau này ta sẽ bám lấy ngươi, ta muốn đi theo ngươi! Nếu ngươi không đồng ý, ta sẽ chết một lần nữa, dù sao ta cũng đã là người từng chết một lần rồi!” Tiêu Như Yên uy hiếp.
Diệp Viễn đau đầu, khoát tay nói: “Cô nương đi theo ta làm cái gì? Ta đã nói rồi, ta có nỗi khổ của riêng mình!”
“Cái này dễ thôi, ngươi nhận ta làm đồ đệ là được!” ánh mắt Tiêu Như Yên lóe lên một tia giảo hoạt.