Chương 412: Quà đáp lễ!
Diệp Viễn có chút không hiểu nhìn Tiêu Như Yên, ngơ ngẩn nói: “Nhận cô nương làm đồ đệ?”
“Đúng vậy! Ta cũng không ép ngươi kết thành đạo lữ với ta, chỉ là nhận ta làm đồ đệ thì không quá đáng chứ?” Tiêu Như Yên nói.
“Cái này…”
Diệp Viễn không khỏi chần chừ, kiếp trước của hắn không có chính thức nhận qua đồ đệ, cũng thật sự chưa từng nghĩ đến muốn làm sư phụ.
Tiêu Như Yên đột nhiên đưa ra điều kiện này, ngược lại lại khiến hắn nhất thời khó có thể đáp ứng.
Không phải là do Diệp Viễn bài xích việc nhận đồ đệ, chỉ là kiếp trước hắn không muốn lãng phí thời gian lên việc dạy đồ đệ, cho nên mới lười thu đồ đệ mà thôi.
Lý Đạo Hành như vậy, thuộc loại người tương đối may mắn mới có thể ở bên cạnh hắn học đan đạo.
Cho dù không có dồn tâm trí chỉ dạy, Lý Đạo Hành cũng chỉ cần thời gian trăm năm là có thể tu luyện từ Đan Tông đột phá lên cảnh giới Đan Tôn, chỉ kém một bước nữa là vọt lên đến Đan Đế mà thôi.
Có thể nói, ở bên cạnh Diệp Viễn, cho dù chỉ là một tiểu dược đồng cũng thu được rất nhiều lợi ích.
Tiêu Như Yên thấy Diệp Viễn do dự, không khỏi gấp gáp nói: “Đừng nói ngươi còn trẻ không dạy được ta, ta biết khoảng cách giữa chúng ta! Thực lực của ngươi đã dư sức làm sư phụ của ta rồi! Nếu ngay cả chuyện này ngươi cũng không đồng ý với ta thì ngươi không cần bước lên võ đài nữa, cùng lắm thì ta lại nuốt Cửu U Đoạn Hồn Tán một lần nữa là được."
Không thể không nói, một khi nữ nhân như Tiêu Như Yên đã làm nũng thì bất kỳ tên đàn ông nào cũng khó có thể từ chối.
Một khóc hai nháo ba thắt cổ, vậy mà Diệp Viễn cứ phải dây vào một bộ này, hắn chỉ đành bất đắc dĩ nói: “Được rồi, làm đồ đệ thì làm đồ đệ. Nhưng ta cần nói trước, sau này ta có thể sẽ phải rời khỏi Vương Thành đấy!”
Đương nhiên Diệp Viễn không thể lưu lại nơi này lâu, chỉ cần hắn vừa cứu được các sư huynh đệ ra, sẽ lập tức rời đi.
Không ngờ Tiêu Như Yên lại vui mừng nói: “Không sao cả, ngươi đi đâu ta đi đó! Ta có cảm giác ta sẽ cách đại đạo đan dược ngày càng gần!”
“Hử? Cô nương đi rồi thì phụ mẫu và huynh trưởng của cô nương phải làm sao?”
Sắc mặt Tiêu Như Yên trở nên buồn bã: “Tiêu gia đoạt lại quyền kinh doanh là sứ mệnh của ta cũng đã hoàn thành rồi, Tiêu gia đã không cần ta nữa. Còn phụ thân mẫu thân… bọn họ đã có ca ca ta, còn có nữ nhi khác, thiếu một mình ta cũng không sao.”
Ánh mắt Diệp Viễn chớp động, nhưng không nói gì.
Hắn có thể cảm giác được, chuyện này đã đả kích đến Tiêu Như Yên quá lớn. Mấy vị trưởng lão Tiêu gia tuyệt tình như vậy, khiến Tiêu Như Yên đã triệt để thất vọng đối với Tiêu gia rồi!
Tiếp tục ở lại Tiêu gia, chỉ có thể trở thành chiêu bài để trao đổi lợi ích của bọn hắn, mà bọn hắn sẽ không để ý đến cảm nhận của Tiêu Như Yên.
Đối với một người đã từng chết như Tiêu Như Yên mà nói, có rất nhiều chuyện đã nghĩ thông suốt ra rồi.
Hai mươi năm này, nàng sống vì Tiêu gia.
Nhưng bắt đầu từ hôm nay, nàng sẽ sống vì chính mình, nàng muốn theo đuổi đại đạo của mình, hạnh phúc của mình!
Có điều Diệp Viễn không biết, nếu cho nàng biết, mình là người của Vô Biên giới thì liệu nàng có rời đi cùng mình hay không?
…
Rời khỏi Tiêu gia cùng với Thi Hạo Nhiên, trong lòng Diệp Viễn luôn cảm thấy vô cùng cổ quái.
Nhận một nữ đồ đệ như thế này, nhìn sao cũng thấy có chút kỳ quặc.
Người khác thu nhận đồ đệ là vì tiếp nối truyền thừa; còn hình như mình nhận Tiêu Như Yên lại có cảm giác hương diễm sao ấy nhỉ?
Diệp Viễn cũng không giấu diếm gì Thi Hạo Nhiên về chuyện này, trực tiếp nói cho hắn nghe ước định của Tiêu Như Yên.
Thi Hạo Nhiên nghe xong, đầu tiên là thần sắc cổ quái đánh giá Diệp Viễn một phen, cuối cùng mới giơ ngón tay cái lên thán phục nói: “Tiểu sư đệ quả là người không tầm thường, người khác muốn tranh giành song tuyệt về nhà làm đạo lữ, còn sư đệ ngươi lại tự mở lối đi riêng, chơi kiểu sư đồ luyến!”
Diệp Viễn có xúc động muốn sụp đổ, tức giận nói: “Sư đồ luyến cái gì! Đệ không muốn nhận nàng làm đồ đệ, nhưng nàng sống chết không buông, đệ còn cách nào khác đâu?”
“Ha, tiểu sư đệ không phải kiêng dè gì cả, sư đồ luyến có cái gì không tốt chứ, trái lại lại có loại tư vị khác, tiểu sư đệ chỉ cần thuận theo mà làm, có sư phụ và ta làm chỗ dựa cho đệ, sợ cái gì?" Thi Hạo Nhiên cười nói.
Diệp Viễn lườm một cái trắng mắt, đối với gia hỏa này triệt để không muốn phát cáu nữa, dứt khoát không để ý đến hắn.
Trở về Tê Hà Sơn, Diệp Viễn lập tức đi gặp Tinh Uyên.
Tinh Uyên thấy Diệp Viễn, cũng một mặt kinh ngạc như vậy.
“Cho dù ngươi có đoạt xá hồi sinh thì tốc độ tu luyện cũng không khỏi có chút hơi nhanh rồi đi!” Tinh Uyên kỳ quái nói.
Diệp Viễn không muốn phí nhiều lời trên phương diện này, khoát tay nói: “Yên tâm đi, ta tự có chừng mực. Chuyện mổ gà lấy trứng ta tuyệt đối sẽ không làm đâu. Ngươi tìm ta đến là có chuyện gì?”
Tinh Uyên khẽ mỉm cười, tay áo phất một cái, mấy bóng người đột nhiên xuất hiện!
Tinh Uyên cũng có Linh khí không gian.
Nhìn thấy mấy bóng người, Diệp Viễn không khỏi toàn thân run rẩy lên.
“Mạc sư huynh! Vô Cữu sư huynh! Thiên Vũ sư huynh! Đỗ sư huynh! Trần sư huynh! Thật… thật tốt quá rồi, mọi người đều không có chuyện gì!” Diệp Viễn kích động nói.
Mấy người này thế mà lại là mấy người Mạc Vân Thiên!
Trừ Mai Trăn ra, tất cả mọi người đều ở đây rồi!
Diệp Viễn không ngờ Tinh Uyên lại có thể bạo tay như thế, một phát cứu toàn bộ mọi người ra ngoài!
Chỉ là, nhãn thần của Mạc Vân Thiên và những người khác đều đờ đẫn, giống như ngày đó Diệp Viễn nhìn thấy Bàng Vạn Niên, hiển nhiên là cấm chế thần hồn vẫn chưa được giải.
“Tự ngươi đi giải cấm chế thần hồn cho bọn hắn đi, nếu không ta cũng không tiện giải thích với bọn hắn.” Tinh Uyên nói.
Diệp Viễn hít sâu một hơi, gật đầu nói: “Ngươi làm rất tốt, lần này… đa tạ rồi!”
Tiinh Uyên cười nói: “Dựa vào thân phận của ta, đòi lấy mấy tên nô lệ cũng chẳng có gì đáng nói. Chỉ là… Mai Trăn mà ngươi nói kia, lại có chút phiền phức.”
Diệp Viễn cay mày hỏi: “Sao vậy?”
Tinh Uyên đáp: “Nhóm nô lệ này của Vô Biên giới, thực lực cao nhất chính là Hóa Hải Cảnh, mà nô lệ Hóa Hải Cảnh đều bị hoàng thất giữ lại. Mai Trăn là cường giả Hóa Hải Cảnh cho nên tất nhiên cũng phải ở lại đó. Nói ra cũng khéo, người giữ hắn không phải ai khác mà chính là Thất hoàng tử Triệu Thừa Càn! Chúng ta vừa náo loạn với hoàng thất, lúc này không tiện mở miệng đòi người cho lắm, nếu không cũng quá đáng quá rồi.”
Đầu mày của Diệp Viễn nhíu chặt lại, Mai Trăn nằm trong tay của Triệu Thừa Càn, chuyện này quả thật hơi có chút khó khăn.
Hồi lâu, Diệp Viễn mới chậm rãi nói: “Chuyện này có hơi vướng tay vướng chân. Có điều… món nợ nhân tình này, ta đã ghi nhớ rồi! Như vậy đi, thực lực của ta bây giờ cũng không giúp gì được cho ngươi, vậy thì truyền thụ cho ngươi một môn pháp quyết tu hồn đi!”
Cả người Tinh Uyên chấn kinh, không dám tin nói: “Pháp… pháp quyết tu hồn như thế nào?”
Thân là hội trưởng công hội luyện dược sư, tất nhiên Tinh Uyên không thiếu pháp quyết tu hồn, bằng không hắn cũng không thể trở thành Hoàng giả.
Nhưng mà Tinh Uyên biết, pháp quyết tu hồn mà Diệp Viễn truyền thụ, chắc chắn sẽ không hề tầm thường!
Chí ít lấy địa vị và thực lực trước mắt của hắn, thì không thể có trong tay được.
Tinh Uyên nằm mơ cũng không ngờ, thù lao của Diệp Viễn lại phong phú như thế này!
Diệp Viễn nhàn nhạt cười nói: “Pháp quyết tu hồn này tên là < Thiên La Luyện Hồn Quyết > là một bộ công pháp cấp chín.”
“Công… công pháp cấp chín!”
Tuy biết Diệp Viễn sẽ không lấy loại hàng tầm thường ra để lừa gạt hắn, nhưng vừa nghe thấy mấy chữ “công pháp cấp chín” trái tim Tinh Uyên không nhịn được mà nhảy vọt cả ra ngoài rồi!